Hai người phụ nữ vẫn cười cười nói nói vui vẻ, Hà Nghi cũng không ngờ bà và cô lại hợp tính nhau đến như vậy. Bạch Yên vừa đơn thuần vừa lễ phép lại rất có chứng kiến riêng của mình cũng rất dứt khoát điều đó càng làm bà thích cô gái này hơn. Khác xa với Từ Hiểu chung quy hai bên gia đình làm ăn từ thời lập nghiệp nên bà và Từ Hiểu cũng như thường xuyên qua lại, nhưng bà vẫn có thể nhận ra tính cách lẫn cả nhân phẩm luôn có lòng đố kỵ chính vì điều đó Từ Hiểu càng khó lọt vào mắt xanh của bà hơn.
Đang cười nói thật vui vẻ tự nhiên Bạch Yên cảm xúc dâng trào, người này là người thứ hai khiến cô cảm nhận được sự ấm áp đến như vậy. Sự dịu dàng của bà khác hoàn toàn với khuôn mặt lẫn tính cách, mới nhìn vào tưởng bà là người khó tính nhưng thật ra bà là người vô cùng chu đáo. Tiếp xúc một thời gian dài cô cũng cảm nhận được tình cảm của mình dành cho Hà Nghi không đơn thuần là người chủ mẫu bậc trên nữa.
Thấy cô im lặng mãi Hà Nghi có chút lo lắng, nắm nhẹ bàn tay cô xoa nhẹ nhàng giọng điệu vô cùng ấm áp.
Hà Nghi: Con sao vậy? Lại đau ở đâu sao?
Bạch Yên đưa đôi mắt long lanh nặng trĩu tâm sự, khẽ lắc đầu nắm chặt đôi tay Hà Nghi hơn giọng nói có chút hắng lại thâm trầm nói.
Bạch Yên: Con có thể gọi mẹ được không?
Bà còn tưởng cô bị làm sao hoá ra vì chuyện này khiến cô có chút ngại và luống cuống như vậy. Hà Nghi mỉm cười tươi như hoa bà cũng muốn có một cô con gái vừa hiền lành nết na như cô thì ai từ chối cho được, sau này cô cũng phải gọi mẹ thôi. Hà Nghi gật đầu nhẹ.
Bạch Yên như vỡ òa ra, nước mắt lay lay trên đôi mắt xung quanh nghẹn ngào cất tiếng mẹ.
Bạch Yên: Mẹ.
Tiếng gọi mẹ này đã hơn một năm cô chưa kêu lại, dù bà không phải mẹ ruột cô nhưng khi cô kêu mẹ cái cảm giác hạnh phúc khi được gọi tiếng mẹ lần nữa. Và thế Hà Nghi và cô ôm trầm lấy nhau, bà khẽ vuốt nhẹ lưng cô an ủi, chỉ là cái ôm đã khiến cô ấm áp khôn nguôi Hà Nghi cũng cảm nhận được dòng nước ấm chảy ướt bả vai mình. Bà giật mình vội lên tiếng có ý cười.
Hà Nghi: Sao lại khóc rồi.
Thút thít một lúc, đôi môi cô cũng mấp máy nói.
Bạch Yên: Con.. con không kiềm được nước mắt.
Người đàn ông bước chân dài vào trong dáng đi thật khí thế lại tỏa lên sự dịu dàng đến tột cùng.
Lập Tân: Em đây là đang nhõng nhẽo sao? Anh bước vào thì đã thấy nước mắt cô dày dụa không khỏi làm anh bật cười mà trêu ghẹo cô. Bạch Yên cũng lập tức lau đi những giọt lệ đọng lại trên khuôn mặt khả ái, đưa mắt về hướng Lập Tân nói.
Bạch Yên: Gì mà nhõng nhẽo chứ.
Anh đã đi từ sáng đến giờ lo mãi mê nói chuyện với Hà Nghi mà quên mất cả thời gian, khi thấy anh cô sợt nhớ ra anh nói đi công chuyện mà đi cả một ngày trời khiến cô có chút giận dỗi.
Hà Nghi cũng tinh ý nhường không gian riêng cho hai người, bà nhẹ nhàng đứng dậy cũng yêu chiều Bạch Yên mà nhẹ nhàng nói.
Hà Nghi: Con nghỉ ngơi cho tốt đi, mẹ cũng phải về nhà một chuyến. Mai mẹ lại vào với con.
Bạch Yên mỉm cười tươi, nắm nhẹ tay bà nửa không muốn bà đi nhưng rồi cũng nhẹ nhàng buông tay gật đầu chào mẹ rồi ấm áp nói.
Bạch Yên: Con chào mẹ.
Khi dáng bà khuất xa khỏi căn phòng Lập Tân nhào đến bên cô, mới xa cô có một ngày mà anh đã nhớ mùi của cô đến phát điên. Đưa đôi môi mềm mại của mình chạm sát vào khuôn mặt cô tính chiếm hữu lấy dư vị ngọt ngào của cô thì liền bị cô chặn lại. Bạch Yên thẳng thừng nói.
Bạch Yên: Anh đi đâu cả ngày nay.
Nhìn cô trách móc lại khiến anh vui vẻ đến lạ thường, anh ép sát cô vào đầu giường cũng trả lời thành thật câu hỏi của cô.
Lập Tân: Anh đi trả thù cho em.
Bạch Yên: Nhưng anh cũng không cần mạnh tay như thế.
Tất nhiên một Giang gia giàu mạnh đột ngột phá sản đó cũng coi như là tin chấn động, Bạch Yên cũng đã đọc qua và có một chút không hài lòng dù sao Giang gia là đối tác qua lại với nhà họ Vương điều đó ai cũng biết. Giang gia phá sản cũng sẽ ảnh hưởng đến Vương gia, điều đó khiến cô suy nghĩ do cô mới xảy ra những chuyện như vậy.