Nguyễn Thu Bình đặt Úc Hoàn dựa người vào cột, sau đó đứng lên, nhìn Kỳ Nguyệt và hỏi: "Hình phạt khi phạm luật là gì?"
"Hình phạt do thầy quyết định, tôi chỉ có trách nhiệm báo cáo hành vi phạm luật của cậu và giải quyết hậu quả."
"Anh giải quyết như nào?"
"Tất nhiên là xóa trí nhớ của bọn họ."
"Bọn họ?" - Nguyễn Thu Bình nhìn Úc Hoàn - "Nhưng lúc tôi tàng hình, thằng bé luôn nhắm mắt lại, cái gì cũng không thấy."
"Vốn dĩ cậu không nên tiếp xúc với thằng bé. Cậu chỉ là người ghi chép, từ lúc cậu bắt đầu can thiệp vào cuộc sống của nó, cậu đã sai rồi."
Nguyễn Thu Bình cực kỳ không ưa cái kiểu nói chuyện cao ngạo nhìn xuống người khác, mặt không cảm xúc như thể đang phán xét này của Kỳ Nguyệt.
"Nếu tiếp xúc với người phàm thì phải xóa trí nhớ người đó, thế sao học sinh vẫn có thể hủy bỏ chức năng ẩn thân của vòng tay này? Cứ chế tạo hẳn chức năng ẩn thân vĩnh viễn đi là được rồi mà." - Nguyễn Thu Bình cười rồi nói tiếp - "Đàn anh, anh không cảm thấy, anh đang quản hơi nhiều à?"
"Thế à?" - Nguyễn Thu Bình nhíu mày, cười nhạt - "Tôi còn tưởng anh đang cố ý nhằm vào tôi như trước kia đấy."
Kỳ Nguyệt mím chặt môi, không nói gì.
Nguyễn Thu Bình thở dài, chậm rãi nói: "Haizz, có lẽ lòng dạ tôi hơi hẹp hòi. Một người tiền bối như anh Kỳ Nguyệt đây cũng quên chuyện này mất tiêu rồi. Tôi còn nhắc lại làm gì, nhắc đến mọi người lại thấy không vui."
Kỳ Nguyệt im lặng một lúc, sau đó rơi rũ mi: "... Chuyện ngày hôm nay coi như tôi không biết gì, sau này cậu để ý một chút."
"Ồ! Được vậy thì tốt quá, cảm ơn anh nhiều ạ! Anh Kỳ Nguyệt cứ đi thong thả ạ!" - Nguyễn Thu Bình la lớn.
Nắm đấm của Kỳ Nguyệt nhanh chóng buông ra. Anh ta cúi đầu xóa trí nhớ của tên bắt cóc, sau đó xoay người rời đi.
Thật ra thì chuyện Kỳ Nguyệt làm với anh hồi đó cũng không phải lỗi lầm gì quá lớn.
Lúc Nguyễn Thu Bình bắt đầu có hiểu biết về cuộc sống này, thật ra thì anh vẫn chưa quá rõ ràng thân phận của mình. Dù sao trong nhà, chủ nhà như bố anh là một người không tim không phổi, tuy rằng mẹ anh thấy vô cùng buồn rầu vì vận xui của anh, nhưng cũng chưa từng trách móc nhục mạ gì ngay trước mặt anh.
Lúc ấy Nguyễn Thu Bình nghĩ rằng, ngoại trừ việc bố mẹ không thể ôm không thể chạm vào người mình ra thì không khác gì với bố mẹ của người khác.
Hồi đó nhà Nguyễn vẫn có hàng xóm, mà Kỳ Nguyệt chính là đứa con cả của gia đình đó, cũng lớn hơn Nguyễn Thu Bình vài tuổi. Nguyễn Thu Bình đã từng ngốc nghếch chạy sang, muốn chơi cùng nhưng bị bọn họ từ chối.
Chính Kỳ Nguyệt là người cầm cây gậy dính bùn, đẩy anh ngã xống đất.
Cũng chính Kỳ Nguyệt là người dẫn theo đám trẻ con kia, cầm hoa quả ném vào cổng nhà anh.
Trong cuộc đời dài đằng đẵng của Nguyễn Thu Bình, Kỳ Nguyệt chính là người đầu tiên nói rõ với anh rằng anh xui xẻo đến nhường nào.
Nhưng chuyện này đã xảy ra rất lâu về trước, tựa như một tấm vải rách được nhét sâu trong ngóc ngách nào đó mấy trăm năm, nếu có giũ ra thì cũng chỉ giũ được đất cát và bụi bẩn. Nếu không phải anh sợ Kỳ Nguyệt sẽ xóa trí nhớ Úc Hoàn, anh cũng lười nhắc lại.
Úc Hoàn bé con còn đang ngủ mê man. Nguyễn Thu Bình bước tới rồi ngồi xuống. Anh lau sạch nước mắt trên mặt cậu nhóc, không nhịn được bật cười: "May mà anh vẫn giữ gìn được trí nhớ của nhóc."
Tên bắt cóc vẫn bất tỉnh nhân sự, bên ngoài cửa đã có tiếng còi báo động vang lên.
Nguyễn Thu Bình nhặt một miếng kính từ chỗ khác rồi đặt xuống bên cạnh sợi dây, ngụy tạo ra việc mình dùng tấm kính này để cởi trói. Ngay lúc anh chuẩn bị bế Úc Hoàn lên để rời khỏi đây, anh bỗng dưng thấy vết máu của mình dính lên một cái chân bàn.
Nguyễn Thu Bình dùng phép thủ tiêu giọt máu kia. Chỗ bị dính máu ngay lập tức bị ăn mòn thành một lỗ tròn nhỏ màu xám đen. Anh dùng ngón tay, nhẹ nhàng xoa xoa cái lỗ nhỏ đó một chút, sau đó đứng lên, bế Úc Hoàn ra khỏi chỗ này.
......
"Thu Bình! Ăn cơm!" - Nguyễn Thịnh Phong ở dưới tầng gọi to.
"Con xuống ngay đây!"
Nguyễn Thu Bình nói sẽ xuống ngay, nhưng phải mười mấy phút sau anh mới đi tới bàn ăn.
Nguyễn Thịnh Phong lấy làm lạ, đứa con trai cả ngày nào cũng mặc áo ngắn tay quần đùi ở nhà hôm nay lại diện một bộ trường bào màu xanh nước biển, tóc tai cũng dùng phép thuật biến dài ra. Anh đeo băng đô màu xanh đậm có hoa văn mây trôi, điều đó càng làm cho khuôn mặt anh trở nên đẹp như tranh, anh tuấn khôi ngô.
Ừm... Mặc dù vận khí và pháp thuật của con trai ông không tốt lắm, nhưng được cái mã ngoài không đến nỗi.
Mặc dù nghĩ như thế, Nguyễn Thịnh Phong vẫn nói: "Não anh chập mạch à? Ăn cơm mà mặc như này làm gì?"
"Anh đẹp trai quá!" - Nguyễn Đông Đông hết sức tâng bốc, còn giơ hai tay nhỏ bé của mình lên để gắng sức vỗ vỗ.
"Bố nhìn xem trên người con có gì khác không?" - Nguyễn Thu Bình xoay một vòng.
Nguyễn Thịnh Phong cau mày: "Có gì khác? Tủ quần áo của anh chỉ có mỗi bộ trường bào này là trông đứng đắn còn gì? Chẳng lẽ lại mọc ra được hoa... Từ từ, cái vòng ngọc anh thắt bên hông mua ở đâu đấy, lại mua phải hàng giả rồi, nhìn..."
"Nhìn không giống người khác đúng không, nhìn độc lạ đúng không?" - Nguyễn Thu Bình ngắt lời Nguyễn Thịnh Phong, cầm vòng ngọc lên rồi cười hì hì.
"... Đâu ra đấy?" - Nguyễn Thịnh Phong thấy có gì đó không đúng cho lắm.
"Quà người khác tặng." - Nguyễn Thu Bình ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.
Người khác tặng? Nam hay nữ?
Nguyễn Thịnh Phong có điều suy nghĩ.
Nguyễn Thu Bình ăn hai bát cơm, quay đầu nhìn bầu trời sáng chói ngoài kia rồi thở dài: "Thời gian trôi qua chậm quá, sao mãi chưa đến ngày mai thế nhỉ!"
Anh dùng đũa chọc chọc cơm trắng trong bát, cảm thấy những hạt cơm này cực kỳ giống nhóc Úc Hoàn lúc nằm trên giường, vẫy tay chào tạm biệt với anh. Lúc đó thằng bé còn mặc bộ quần áo màu trắng tinh dành cho người bệnh.
Nói tới áo trắng cho người bệnh, anh lại nhớ tới lúc đó bác sĩ bảo Úc Hoàn phải nghỉ ngơi, thế nhưng thằng bé sống chết không nhắm mắt. Nó nói nó sợ khi ngủ rồi, Nguyễn Thu Bình sẽ biến mất.
Anh ngồi bên giường dỗ dành nó một lúc lâu mới dỗ nó ngủ được. Nhưng khi Úc Hoàn ngủ, nó vẫn nắm chặt lấy tay anh, anh chỉ hơi cử động một chút là nó lại thức dậy.
... Dính người thật.
Nhớ lại một tí, Nguyễn Thu Bình không nhịn được lại cười lên. Sau khi cơm nước xong xuôi, Nguyễn Thu Bình lại lên núi tu luyện như thường ngày.
Sau khi anh rời đi, Nguyễn Đông Đông nhìn nụ cười trên mặt Nguyễn Thịnh Phong, không hiểu hỏi: "Bố, bố cười gì đó?"
Nguyễn Thịnh Phong nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Đông Đông, cười ha ha: "Đông Đông, hình như anh con đang yêu đương đấy."
Trải qua vài ngày quan sát tiếp theo, Nguyễn Thịnh Phong cơ bản đã khẳng định suy nghĩ của mình.
Ông phát hiện lúc con trai mình đi học là lúc nó hăng hái nhất, hôm nào trở về cảm xúc cũng có thay đổi lớn. Đôi khi phiền muộn, đôi khi lại vui vẻ thảnh thơi.
Hơn nữa ông phát hiện con trai mình thường xuyên mang đồ về nhà.
Hôm nay mang về một đống kẹo, nói là có người khác tặng.
Ngày mai mang về một chậu hoa, nói là có người khác tặng.
Ngày kia mang về một cái mũ, vẫn là có người khác tặng.
Cho nên, con dâu của ông chính là bạn học của con trai mình.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này học viện Ty Mệnh đang tổ chức kỳ thực hành xuống trần gian cho học sinh.
Nguyễn Thịnh Phong cũng là người từng trải, tất nhiên ông biết cái kiểu thực hành này đa phần đều hoàn thành nhiệm vụ trong vòng mấy phút, thời gian còn lại học sinh đều được hoạt động tự do. Một mình chơi bời tự do dưới trần gian nhất định sẽ không có trò nào để chơi, cho nên có chơi cũng là chơi theo nhóm hoặc mấy người cùng chơi. Mà cứ đi chơi thế này, cảm tình cứ thế được phát sinh một cách tự nhiên chứ còn gì nữa? Năm đó ông với Hạ Phù Thủy cũng quen biết nhau như vậy.
Cho nên, con dâu của ông phải là người cùng nhóm với con trai mình.
Vì vậy, đến ngày thứ tám, Nguyễn Thịnh Phong ho nhẹ hai tiếng, ngoài mặt ra vẻ thờ ơ nhưng thực chất đã có dự tính trong lòng, khách sáo hỏi: "Thu Bình, bạn gái xinh đẹp nhất trong nhóm bọn anh tên gì?"
"Hả, con một mình một nhóm mà."
......
Nguyễn Thịnh Phong: "....... Hả???"
"À, bố..." - Nguyễn Thu Bình nhìn gương, hơi nhón nhón chân - "Con lùn không?"
Nguyễn Thịnh Phong vẫn còn đang ngớ người ra, ngơ ngác trả lời: "Không lùn..."
Nguyễn Thu Bình ngắm mình trong gương một lúc, cũng thấy thân hình cao một mét tám không hề lùn tí nào.
Ôi, trách thì trách hai năm nay Úc Hoàn lớn nhanh quá. Hôm qua gặp thằng nhóc đó, nó đã cao hơn anh một chút rồi, không biết hôm nay gặp lại có còn cao hơn không.
Nếu nhóc Úc Hoàn cao hơn anh nhiều quá, chẳng phải anh sẽ rất mất mặt hay sao?
"Bố, con đi đây. Chào Đông Đông nhé."
Nguyễn Thu Bình thở dài, đeo cặp sách lên lưng, ngậm chiếc bánh trên bàn vào miệng, sau đó sải bước đi.
Nguyễn Thịnh Phong nhìn bóng lưng của con trai, ánh mắt hiện vẻ hơi nghi hoặc.
Một người một nhóm, thế nó yêu đương với ai?
......
Lễ khai giảng - Trường cấp ba Dục Sâm.
Đại diện học sinh đang phát biểu trên sân khấu.
Đó là một thiếu niên tầm mười lăm mười sáu tuổi, dáng người cao thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú. Cậu mặc chiếc áo đồng phục xanh trắng giống y hệt những người khác, nhưng lại mang một vẻ đẹp khó nói lên lời.
Mấy ngàn học sinh dưới sân khấu đều nghe lời phát biểu của cậu, không một ai thì thầm nói chuyện, cũng không có ai xì xào bàn tán. Chỉ có một vài cô gái dũng cảm, lặng lẽ giơ điện thoại di động lên và quay lại toàn bộ quá trình phát biểu của cậu thiếu niên này.
Lúc nói tới đoạn gần cuối của bài phát biểu, dường như cậu thiếu niên kia đã nhìn thấy điều gì đó. Giọng nói của cậu bỗng ngừng lại một lúc, ánh mắt nhìn thẳng về hàng cuối cùng trong hội trường.
Ngay sau đó, cậu thiếu niên bỗng cúi đầu cười.
Khoảnh khắc cậu ta nở nụ cười, trái tim của mọi người cũng đập nhanh hơn, tựa như bọn họ đang thấy một bức tranh đen trắng được tô lên những màu sắc tươi đẹp. Vô số tiếng trầm trồ, hít hơi và chụp ảnh tanh tách vang lên trong hội trường.
Cậu thiếu niên đặt bản phát biểu đang cầm trong tay xuống, lược bỏ hơn một trăm chữ rườm rà dài dòng mà chỉ vừa cười vừa nói: "Cuối cùng, hy vọng mọi người có thể có một quãng thời gian cấp ba vui vẻ."
Vừa dứt lời, cậu lập tức bỏ micro, chạy xuống dưới với vẻ vội vã không thể chờ được.
Bước chân của cậu càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, cuối cùng còn sải những bước chạy thật dài.
Thầy chủ nhiệm khối lên sân khấu, cầm micro tiếp tục phát biểu. Nhưng tầm mắt của đa số học sinh đều bị hấp dẫn bởi cậu thiếu niên đang chạy thật nhanh đó.
Cậu sải bước chạy đến cuối hội trường, duỗi cánh tay của mình thật dài, sau đó ôm chầm lấy một người đàn ông đang đội mũ lưỡi trai thật chặt. Cậu cúi đầu, cánh tay ôm người đó càng ngày càng chặt, như thể vô cùng vui vẻ mà nói nhỏ:
"Nguyễn Nguyễn!"
___________________________
Tác giả có điều muốn nói:
Rốt cuộc bé con Úc Hoàn cũng trưởng thành rồi, rớt nước mắt.jpg