Người Đàn Ông Xuất Hiện Mỗi Năm Một Lần

Chương 2



Sự thật chứng minh rằng, ngọc bội mà người đàn ông mặc đồ trắng kia cho anh đúng là có chỗ dùng đến. Anh cất ngọc bội rồi đi vào nhà, dọc đường đều không gặp chuyện gì xui xẻo, thậm chí không hề bị ngã, thật đúng là một kỳ tích. Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, khi Nguyễn Thu Bình cầm miếng ngọc bội kia vào nhà, anh cảm thấy những khóm hoa nhỏ héo khô như sắp chết đến nơi cũng có sức sống hơn rất nhiều.

Trời đêm buông xuống, ngàn sao được treo đầy trên khoảng trời. Bố mẹ anh đã ngủ say, thế nhưng Nguyễn Đông Đông lại thức dậy. Cô bé đang đặt tay lên khung cửa sổ thủy tinh sát đất và lè lưỡi với Nguyễn Thu Bình. Anh cẩn thận dùng phép thuật để đeo miếng ngọc của người đàn ông áo trắng kia vào cổ Nguyễn Đông Đông.

Cô bé nhìn thấy chiếc ngọc bội đột nhiên xuất hiện trên cổ mình, tò mò nghịch nó một lúc. Cô bé dùng đôi tay nhỏ nhắn của mình để cầm chiếc ngọc bội kia, nghiêng cái đầu rồi cười khanh khách với Nguyễn Thu Bình. Nguyễn Đông Đông há miệng rồi lại ngậm vào, bô lô ba la mãi mới rặn ra được hai chữ: "Anh, anh..."


Nguyễn Thu Bình ngây người tại chỗ, dường như không thể tin nổi: "Đông Đông, em nói gì thế, lặp lại một lần xem nào!"

"Anh!"

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Đông Đông gọi "anh".

Nguyễn Thu Bình cảm thấy cả người mình mềm nhũn cả ra, nếu như bây giờ anh là một cây kẹo đường, chắc chắn anh sẽ tan chảy thành một vũng nước đường luôn.

"Anh... bế!" - Nguyễn Đông Đông giơ hai tay ra phía trước, nũng nịu lên tiếng.

Nguyễn Thu Bình kìm lòng không nổi. Anh tiến lên phía trước một bước, nhưng nhanh chóng phản ứng kịp mà vội vã lùi về sau. Anh buông thõng hai tay, lắc đầu rồi nhẹ nhàng nói: "Anh không thể bế Đông Đông."

Cho dù trên người cô bé có ngọc bội của thần May Mắn thì cũng không đồng nghĩa với việc anh có thể chẳng kiêng kỵ gì mà tiếp xúc gần với cô bé. Lỡ mà có chuyện gì đó không may xảy ra thì làm thế nào giờ? Lỡ mà vận xui của anh không bị ảnh hưởng bởi ngọc bội may mắn thì sao đây? Lỡ Đông Đông bị thương hoặc bị ốm thì như thế nào?


Nguyễn Đông Đông nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu, nhưng cô bé cũng không tiếp tục để ý đến chuyện này nữa, mà lại cười tươi đến mức ánh mắt cũng cong cong như vầng trăng lưỡi liềm.

Xem ra lúc này thật sự là, một đêm rất tuyệt, rất tuyệt.

Tin tức thần May Mắn Úc Hoàn đã thành công hạ phàm đã nhanh chóng lan truyền khắp Thiên Đình. Hôm nay, Nguyễn Thu Bình đã thấy ba, bốn đứa bạn cùng lớp xin hỏi thầy giáo về tọa độ hạ phàm dưới nhân gian của Úc Hoàn. Bọn họ mơ mộng rằng đợi đến hai ngày sau khi họ xuống trần gian, vừa chạy đến chỗ đó là có thể thấy được hắn.

Thật ra thì Ty Mệnh đã sắp xếp trước, số phận của Úc Hoàn sau khi hạ phàm cũng không khác gì mấy so với người bình thường. Cho nên những vị tiên này muốn nhìn thấy hắn cũng chẳng phải để cọ tí may mắn gì cả, mà là chỉ muốn thuận tay giúp thần May Mắn phiên bản người phàm vài chuyện bề bộn nho nhỏ. Đợi đến khi thần May Mắn lịch kiếp trở về, họ cũng có thể mượn lí do này để xin một chút vận may.


Chờ mãi đến khi Ty Mệnh đuổi người thứ tám muốn xin địa chỉ của Úc Hoàn, ông rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa. Ty Mệnh vuốt vuốt chòm râu của mình, ra hiệu cho học sinh im lặng, sau đó mới cất cao giọng:

"Cả lớp im lặng, thầy cần phải nói rõ một chuyện. Chắc các em còn nhớ, viện Ty Mệnh ngoại trừ quản lý số mệnh của nhân gian, đại khái còn phải ghi chép đường đời của một con người. Cho nên tháng này khi cả lớp xuống trần gian, nội dung thực tập chính là đi theo những vị tiên đã hạ phàm, sau đó ghi chép lại những sự kiện lớn đã phát sinh trong cuộc đời họ..."

Ty Mệnh còn chưa nói xong, tiếng hoan hô đã vang đầy trong lớp. Không ít người vừa vỗ bàn, vừa kêu tên thần May Mắn.

"Yên lặng, yên lặng chút coi!" - Ty Mệnh cầm khăn lau bảng đập lên bàn một cái - "Im lặng!"
Sau khi cả lớp đã yên tĩnh trở lại, Ty Mệnh mới tiếp tục nói: "Nhưng! Trong khoảng thời gian này có tổng cộng 8 vị tiên hạ phàm, mà lớp chúng ta lại có 24 người. Cho nên kì thực tập này sẽ làm theo nhóm, một nhóm 3 người, mỗi nhóm phụ trách một vị tiên..."

Chia nhóm?

Nguyễn Thu Bình cúi đầu xoay bút.

Phòng học ngay lập tức trở nên sôi nổi, có người nhỏ giọng bàn bạc với bạn mình, có người nhìn xung quanh, có người thỉnh thoảng cứ ngó sang chỗ ngồi của anh.

Rốt cuộc cũng có người dũng cảm giơ tay: "Thưa thầy, chia nhóm như thế nào ạ?"

Ty Mệnh lắc lắc cái ống rút thăm, cười khà khà: "Học ở viện chúng ta tất nhiên là phải rút thăm rồi, rút được ai đều thành số phận của các em."

Mọi người bỗng trố mắt nhìn nhau, vẻ thấp thỏm bất an ngay lập tức lộ rõ trên khuôn mặt mỗi người.
Ba phút rút thăm kết thúc, khuôn mặt của hai người rút trúng nhóm có Nguyễn Thu Bình xám xịt như tro tàn. Có người vóc dáng hơi lùn, tên là Cảnh Dương đã suýt chút nữa khóc lên.

Cậu ta lấy lá bùa đuổi xui nhăn nhúm trong ngực ra, giọng nói nức nở: "Có ai có thể đổi bùa với tôi không, hôm qua lá của tôi vô tình rơi xuống nước, giờ nó gặp vấn đề rồi. Nếu có người tình nguyện đổi với tôi, muốn bao nhiêu tiền cũng được."

Mọi người nhao nhao lùi về sau, không một ai tình nguyện đổi bùa với cậu ta.

Một người khác tên Thần Hải với sắc mặt giống y chang như đang không biết phải làm sao đang do dự một lúc, rốt cuộc đành khẽ cắn răng, ngẩng đầu nhìn thầy: "Thưa thầy, em không muốn cùng nhóm với Nguyễn Thu Bình."

Vẻ mặt của Ty Mệnh có chút khó xử: "Sau khi các em hạ phàm, pháp lực và vận khí cũng sẽ được phong ấn. Cho dù có là Nguyễn Thu Bình thì có lẽ cũng chỉ còn lại chút xíu vận xui. Với cả em còn có bùa đuổi xui của thần May Mắn, sẽ không có chuyện gì đâu..."
"Dù là thế thì em cũng không muốn cùng nhóm với Nguyễn Thu Bình. Thưa thầy, nếu không thể đổi nhóm thì em không thực tập nữa. Vì em thấy sinh mạng của em vẫn quan trọng hơn việc học." - Thần Hải hùng hồn giải thích.

Nguyễn Thu Bình giơ tay phải lên, lời nói ra có chút không ổn định: "Thầy ơi, em có thể làm một mình. Nhưng em có điều kiện, thầy phải cho em ghi chép cuộc đời của Úc Hoàn."

Ty Mệnh nhìn Cảnh Dương đang giàn dụa nước mắt và Thần Hải vừa mới tuyên bố nghỉ học, thở dài: "Một mình em cũng được, nhưng ghi chép cuộc đời của Úc Hoàn thì không. Việc ghi chép của ai cũng phải rút thăm, dù sao chúng ta vẫn phải công bằng."

Rút thăm à, xong đời luôn.

Anh mà có thể rút được kết quả như ý, gà trống cũng có thể đẻ trứng.

Nguyễn Thu Bình thở ra một hơi thật dài.
Nghe thầy nói Nguyễn Thu Bình có thể thực tập một mình, hai người vừa mới khóc lóc gây ồn ào kia rốt cuộc cũng yên tĩnh.

Ty Mệnh sắp xếp hai người bọn họ vào những nhóm khác, ngay sau đó đã bắt đầu xếp ngẫu nhiên các vị tiên hạ phàm vào từng nhóm.

Sau khi Nguyễn Thu Bình cầm thăm, anh cũng chẳng muốn mở ra, trong đầu đang suy nghĩ sau khi hạ phàm thì nên dùng cách nào để lén lút đi gặp Úc Hoàn.

Các nhóm trưởng mở phiếu của mình ra, những tiếng than thở liên tiếp thay nhau vang lên, tất cả mọi người đều rỉ tai nhau:

"Tôi không rút trúng thần May Mắn, cậu rút được ai đấy?"

"Hoằng Dương tiên quân..."

"Ai rút được thần May Mắn thế?"

"Nhóm 7 có rút trúng thần May Mắn không? Hình như tôi vừa nghe thấy các cậu nói như thế!"

"Nhóm 7 không rút trúng thần May Mắn, cậu nghe lầm rồi. Nhóm tôi rút trúng Khải Thịnh..."
"Thầy ơi thăm bị lỗi rồi, không nhóm nào rút được thần May Mắn cả!"

"Lỗi à?" - Ty Mệnh cau mày - "Không phải đâu... Cả lớp xem kỹ lại xem mình có rút trúng Úc Hoàn không đi?"

Cả lớp đồng loạit cúi đầu nhìn thăm, sau đó lại đồng loạt lắc đầu: "Không có!"

Chuyện này quái nhỉ... Chẳng lẽ thăm bị lỗi thật? Hay là có người rút được nhưng không nói? Nhưng mà chuyện đó cũng không hợp lý tí nào, rốt cuộc có chuyện gì vậy...

Nguyễn Thu Bình sờ cằm, tận lực suy nghĩ. Bỗng dưng, anh liếc mắt đến lá thăm trong tay mình.

"Rầm!" - Nguyễn Thu Bình đứng bật dậy, cái ghế phía sau cũng đổ xuống đất bởi vì anh quá kích động.

Anh giơ lá thăm trong tay mình lên, lắp ba lắp bắp: "Thầy, em... em.... Úc Hoàn!"

Trong nháy mắt, toàn bộ lớp học yên lặng như tờ.

"Ý em là, em rút được Úc Hoàn á?" - Ty Mệnh có hơi không thể tin nổi.
Nguyễn Thu Bình gật đầu một cách cứng nhắc.

Vì phòng việc Ty Mệnh không tin, Nguyễn Thu Bình mang hẳn lá thăm của mình lên trước mặt ông. Ty Mệnh cầm lá thăm kia mấy lần mới tin: "Đúng thật... Thế Nguyễn Thu Bình một mình phụ trách Úc Hoàn nhé..."

Cả lớp nhốn nháo.

"Sao có thể như vậy được? Cậu ta là thần Xui Xẻo đó, sao cậu ta lại rút được thần May Mắn?"

"Chờ tí, các cậu suy nghĩ tí đi. Lỡ rút ra thần May Mắn là điềm xấu thì sao?"

"Sao thế được, cậu đừng có tự an ủi mình như thế..."

"Chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi luôn á, cái vận khí phong ba bão táp của Nguyễn Thu Bình cũng được thần May Mắn giải trừ."

"Giải trừ thế nào được, có thể do cậu ta hốt được nhiều đồ của thần May Mắn thôi..."

Nguyễn Thu Bình bỗng dưng hiểu ra.

Nói chứ anh có thể rút ra được lá thăm tuyệt vời như vậy, hóa ra tất cả đều bởi miếng ngọc bội tối hôm qua.
Xem ra ngọc bội đó không đơn giản. Nó chỉ nằm trong ngực anh một lúc, hôm nay đã khiến anh rút được lá thăm may mắn này... Có lẽ anh nên cảm ơn người đàn ông mặc đồ trắng tối qua đã cho anh miếng ngọc bội đó nhỉ? Nhưng anh không biết tên của hắn... Thôi bỏ đi, chỉ cần anh không gặp hắn thì đó chính là lời cảm tạ tốt nhất dành cho vị tiên tốt tính đó rồi.

Ngay lúc này, có ai đó bỗng dưng ném một tờ giấy nhỏ đang bị vo viên lên bàn Nguyễn Thu Bình.

Anh tò mò mở nó ra. Bên trong có một đoạn văn:

"... Thật xin lỗi, nếu như không phải bùa của tôi bị hỏng, tôi chắc chắn sẽ bằng lòng cùng nhóm với cậu. Thật sự, thật sự xin lỗi!!! - Cảnh Dương."

Phía dưới đoạn văn, cậu ta còn vẽ một hình người nho nhỏ đang cúi đầu.

Nguyễn Thu Bình hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Cảnh Dương đang ngượng ngùng nở nụ cười với anh.
Đây là, tờ giấy nhỏ trong truyền thuyết à?

Nguyễn Thu Bình xé một tờ khác, giương nanh múa vuốt mà viết một dòng "Không sao" rồi ném lại cho cậu ta.

Anh kẹp tờ giấy nhỏ đó vào trong sách, vui vẻ rung chân.

Hôm nay anh rút được một lá thăm đỉnh cao vô đối, lại nhận được tờ giấy nhỏ mà chỉ có những người quen thân trong lớp hay truyền cho nhau trong giờ học.

Thật là một ngày tuyệt vời!

...

Chớp mắt một cái đã đến ngày cả lớp phải hạ phàm.

Nhẩm tính một chút, Úc Hoàn đã hạ phàm được năm ngày trên Thiên Đình, tương đương bốn đến năm tuổi dưới trần gian, vừa khéo đúng là khoảng thời gian thích hợp để gây dựng cái gọi là "thanh mai trúc mã".

Nguyễn Thu Bình vừa thầm tính toán trong lòng, vừa bình tĩnh bước qua cửa Phù Hoa.

Cửa Phù Hoa thứ nhất hiện ra, trước mặt anh có thêm hai cánh cửa nữa. Một bên là "Cửa Nhập Thế", chuyên dùng để quản lý việc lịch kiếp của người thường. Trước cửa có ba nhân viên đang ngồi, phải làm thủ tục ổn thỏa xong mới có thể tiến vào. Cánh cửa mà đám Nguyễn Thu Bình cần đi qua là một cửa khác mang tên "Cửa Quan Trần". Cửa này được trông coi bởi một người nhân viên, anh ta thấy cả đám là học sinh của thầy Ty Mệnh cho nên chỉ yêu cầu cả bọn kí tên, đeo vòng tay vào là có thể bước vào trong.
Vòng tay kia không thể tự đeo, cũng không thể tự lấy, đó là pháp khí chuyên biệt do Thiên Đình chế tạo. Nó sẽ niêm phong khoảng chín phần mười pháp thuật và vận khí của thần tiên khi họ hạ phàm. Đối với học sinh trong viện Ty Mệnh mà nói, nó còn có thể tự động truyền tống bọn họ đến nơi ở của vị tiên mà bọn họ phụ trách.

Nguyễn Thu Bình đeo vòng tay rồi bước vào Cửa Quan Trần. Trong nháy mắt, anh như bị rơi xuống hố sâu ngàn dặm, đầu óc choáng váng hoa mắt, nơi sâu nhất trong lỗ tai cũng ùng ùng chấn động.

Sau khi hai chân chạm đất, ước chừng phải chậm chạp một lúc lâu thì anh mới mở mắt ra.

Vòng tay lóe lên ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, thể hiện rằng vào giờ phút này, anh đang cách Úc Hoàn khoảng 100 mét. Cùng lúc đó, trên bề mặt của vòng tay cũng bắt đầu đếm ngược 30 giờ.
Nguyễn Thu Bình quan sát khung cảnh xung quanh một chút, sau đó nhíu mày. Đây là một nhà máy bỏ hoang, dõi mắt trông ra thì sẽ thấy trong đó vừa trống trải vừa đổ nát, không giống một nơi sẽ có sự xuất hiện của con người.

Con nít bốn, năm tuổi sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Nhưng vì cẩn thận và không để người khác phát hiện, Nguyễn Thu Bình định chuẩn bị dán bùa ẩn thân lên người. Bọn anh hạ phàm chỉ để ghi chép lại cuộc đời của thần tiên hạ phàm, tốt nhất không nên để những người lịch kiếp thấy được dáng vẻ của mình. Nếu có nhìn thấy thì cũng phải cố gắng ngụy trang, giả bộ là một người bình thường.

Vì giúp học sinh thực hành thuận lợi, trước khi xuống trần gian, trường học đã phát cho mỗi người một lá bùa ẩn thân.

Từ từ... Bùa mình đâu?!

Nguyễn Thu Bình móc hết túi trong người mình ra cũng không thấy cái bùa đó đâu. Anh thở dài, xem ra vận xui lại bắt đầu phát huy tác dụng rồi.
Anh còn chưa kịp bình tĩnh suy nghĩ xem lá bùa đó rốt cuộc đã bị nhét vào chỗ nào thì đã bị một tiếng "Rầm" do dao phay đập lên cắt đứt ý nghĩ.

Tiếng gì vậy? Chẳng lẽ Úc Hoàn gặp chuyện?

Nguyễn Thu Bình rón rén bước sâu vào nhà máy theo tiếng động kia. Vòng vèo qua những thùng sơn chất đống, anh phát hiện ra một cánh cửa đang he hé. Nghía mắt qua khe cửa, Nguyễn Thu Bình chỉ cảm thấy tóc gáy trên người dựng đứng hết cả lên.

Một người đàn ông đang cầm con dao to đùng bằng đôi tay nhẵn bóng, máu đỏ bắn lên khắp người ông ta. Anh núp ở một bên nhìn sang, hình như ông ta đang giải phẫu thi thể.

Hiện trường gϊếŧ người? Hiện trường phanh thây?

Nguyễn Thu Bình không dám thở mạnh lấy một tiếng, tim đập từng nhịp từng nhịp khiến cả người anh lạnh lẽo. Cho dù anh đã sống hơn hai trăm năm làm thần tiên, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh tận mắt nhìn thấy cảnh gϊếŧ người.
Ngay lúc này, đống thùng sơn bên cạnh hơi động đậy, trái tim Nguyễn Thu Bình cũng vì thế mà nảy lên. Anh dè chừng quay đầu, thế mà lại phát hiện ra một đứa nhỏ mặc quần áo màu đen, đang ngồi ôm gối bên trong.

Ánh sáng màu xanh trên vòng tay của anh cũng đồng thời vụt tắt.

Hóa ra đứa trẻ này chính là Úc Hoàn khi đã hạ phàm.

Nhưng sao nó lại phải ở chỗ này? Nó trốn ở đây làm gì?

Úc Hoàn bé ngẩng đầu lên. Sắc mặt của nó tái nhợt, con ngươi vừa to vừa đen. Trừ điều này ra, trên gương mặt, cổ, cánh tay và quần áo của nó đều dính đất cát và sơn, trông nhếch nhác cực kỳ. Dáng vẻ trẻ con này của nó thực sự khiến Nguyễn Thu Bình không thể coi đây là Úc Hoàn - đối thủ một mất một còn với anh, mà nó chỉ giống y chang một đứa trẻ con dưới phàm trần như Nguyễn Đông Đông.
Nhìn thấy Nguyễn Thu Bình, nó chống tay đứng lên, lùi về sau một bước, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng và cảnh giác.

"Ai?!" - Một tiếng hô to của người đàn ông cường tráng kia bỗng dưng vang lên bên trong. Dường như ông ta đã nghe được những tiếng xột xoạt bên ngoài, cho nên lập tức xoay người bước về phía Nguyễn Thu Bình.

Tiếng bước chân ngày càng gần, Nguyễn Thu Bình cũng ngày càng gấp.

"Chạy mau!" - Anh hô to với đứa trẻ, thế nhưng nó như thể nghe không hiểu, cũng không nhúc nhích tí nào.

"Ầm!" - Người đàn ông kia đá văng cửa ra.

Đôi tay và nửa mặt dính máu be bét đập vào mắt Nguyễn Thu Bình, thậm chí khóe mắt còn liếc thấy cái tay trắng như tuyết mà ông ta đang cầm đang lướt qua tầm nhìn của anh. Hô hấp của Nguyễn Thu Bình đều ngừng lại trong giây lát.

Không thể suy tính gì thêm, anh xòe tay ra rồi che mắt đứa nhỏ lại. Tiếp theo, máu trên cánh tay trắng trắng đang vung vẩy kia bỗng dưng bắn lên mu bàn tay của anh.
Nguyễn Thu Bình kinh đến nỗi cả người run hết lên.

Tay anh cũng chưa chạm vào mặt đứa trẻ, cũng không che được mắt của nó. Anh chỉ đang giơ tay ra trước mặt, dùng tay ngăn trở tầm nhìn của nó mà thôi.

Vì vậy khi nó đang đứng dưới mình, anh thấy rõ đứa trẻ này đang chớp mắt một cái và ngẩng đầu nhìn anh.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của đứa trẻ nhìn va phải ánh mắt của Nguyễn Thu Bình, anh bỗng thấy hốt hoảng khi nhớ đến cái vận xui trên người mình. Nguyễn Thu Bình cuống quýt rút tay về, sau đó đứng cách xa đứa trẻ này một chút.

Nhưng con ngươi đen nhánh của đứa trẻ kia cứ nhìn Nguyễn Thu Bình không chớp, như thể phải chọc ra được một lỗ thủng trên người anh mới thôi.

"Là lợn."

Đứa trẻ tự dưng mở miệng.

Nguyễn Thu Bình trợn to hai mắt.

Đứa nhóc này sao lại mắng người rồi?
Hơn nữa nó cũng to gan quá đi, thấy gϊếŧ người cũng không sợ.

"Đm ai cho bọn mày vào đây đấy?! Không thấy ngoài cửa ghi rõ là cấm vào bên trong à? Từ từ... mày là phóng viên..." - Người đàn ông lực lưỡng chỉ thẳng mặt Nguyễn Thu Bình, lớn tiếng hỏi.

Nguyễn Thu Bình ngẩng đầu lên nhìn ông ta. Anh là người bề trên, anh sống hơn hai trăm năm, anh là thần tiên, anh không được sợ!

Anh lấy hết dũng khí, lớn tiếng: "Mày muốn làm cái..."

Từ từ khoan.

Nguyễn Thu Bình nhìn tay phải của ông ta. Anh rõ ràng vừa mới liếc thấy một cánh tay trắng, sao giờ lại biến thành... móng lợn luôn rồi?

Thế thì tên này... Nguyễn Thu Bình nghiêng người nhìn vào nhà máy sau lưng ông ta, thấy được một đàn lợn đã chết.

Hóa ra là lò mổ phi pháp...

"Đm còn nhìn! Nhìn cái gì mà nhìn?! Mày là phóng viên chứ gì? Đưa máy ảnh đây cho bố!" - Ông ta quát um lên, xoay người định cầm gậy gỗ sau cửa ra.
Nguyễn Thu Bình sợ vận xui trên người mình sẽ dính đến đứa trẻ kia, cho nên anh không dám ôm lấy nó. May thay có một lớp giấy ni lông được đắp lên thùng sơn, Nguyễn Thu Bình nhanh chóng xé chúng ra, sau đó bọc hai vòng quanh người đứa trẻ rồi ôm nó lên, co cẳng chạy về phía trước.

Nhưng động tác vừa rồi của anh đã khiến cả hai bị chậm một chút. Anh vừa mới xoay người chạy được hai bước, cây gậy gỗ trong tay người đàn ông kia đã đập vào lưng anh.

Nguyễn Thu Bình lảo đảo một cái do bị đánh, nhưng vẫn nhanh chân chạy tiếp.

"Ầm!" - Anh chỉ nghe thấy tiếng vang thật lớn, người đàn ông đang đuổi theo anh bị vấp chân vào thùng sơn nên ngã xuống đất.

Nguyễn Thu Bình nhíu mày, trong lòng cũng thấy đỡ hơn một chút.

Dám đánh thần Xui Xẻo à, tao nguyền rủa mày gặp vận xui liên tục!
Nguyễn Thu Bình vừa nguyền rủa tên kia trong lòng, vừa cúi đầu nhìn đứa trẻ trong ngực mình.

Sau khi anh hạ phàm, vận xui trên người vốn dĩ đã giảm bớt chín phần, bây giờ nó còn được bọc ni lông quanh người, chắc chắn đã ngăn được không ít vận xui.

Nhưng mà dù có là như vậy, anh vẫn chạm vào người đứa trẻ này, nhất định nó cũng đã dính chút xíu xui xẻo rồi. Nghĩ đến đây, anh thấy hơi áy náy.

Nguyễn Thu Bình một bên thở hồng hộc, một bên lên tiếng: "Xin lỗi nhóc nhiều nhé, anh không cố ý chạm vào người nhóc đâu. Có khi nhóc sẽ dính chút xui xẻo đấy... Giờ anh lập tức... thả nhóc xuống..."

Đúng lúc này, đứa trẻ bỗng dưng giơ tay ra, nhẹ nhàng vòng qua cổ Nguyễn Thu Bình rồi vùi đầu vào hõm cổ của anh.

Toàn thân Nguyễn Thu Bình cứng đờ, con ngươi hơi phóng đại. Có giọt mồ hôi men theo gò má anh chảy xuống mà anh cũng quên mất phải lau đi.
Ngay cả động tác chạy bộ cũng dần chậm lại.

... Là ôm đấy.