Người Đàn Ông Xuất Hiện Mỗi Năm Một Lần

Chương 27



Nghe được tin này, Nguyễn Thu Bình chỉ muốn lập tức bay ngay về nhà, nhưng khi anh còn chưa kịp làm phép thì đã bị Cảnh Dương ngăn lại: "Nguyễn Thu Bình, cậu đừng kích động, bọn mình còn phải đi học tiếp. Hôm nay có lãnh đạo đến thanh tra đó!"

Nguyễn Thu Bình nhíu mày, hình như có hơi bối rối.

Cảnh Dương khuyên bảo anh: "Lần này lãnh đạo bên Bộ Giáo Dục Thiên Đình đến thanh tra, thầy coi trọng chuyện này lắm. Nếu người ta phát hiện cậu trốn học thì hình phạt không đơn giản chỉ là viết kiểm điểm thôi đâu,... nói không chừng sẽ bị đuổi học. Tới lúc đó... Tới lúc đó cậu không hạ phàm được đâu đấy."

Nguyễn Thu Bình muốn nói rồi lại thôi, nhấc chân đi về phía trước: "... Đi thôi, về lớp."

......

Người bên Bộ Giáo Dục ngồi ở dưới lớp học, Ty Mệnh đang giảng bài trên bục với một nụ cười tươi như hoa. Từ trước đến giờ lớp của Ty Mệnh lúc nào cũng là lớp qua loa nhất, đặc biệt là sau khi khóa thực hành bắt đầu. Nội dung một buổi học của cả lớp luôn là: hạ phàm, về lớp điểm danh, thảo luận nhóm, tan học.


Hôm nay Ty Mệnh đứng trên bục, thao thao bất tuyệt giảng bài, học sinh bên dưới cũng giả bộ nghe với vẻ hoang mang. Ông nhìn hàng ghế của cấp trên ở dưới lớp, giơ tay lên lau mồ hôi rồi nói to: "Tiếp theo sau đây là phần báo cáo kết quả thực hành của từng nhóm, quy trình vẫn như trước kia, nhóm nào xung phong trước đây?"

Cả lớp hoàn toàn yên lặng.

... Trước kia bọn họ có phải báo cáo bài thực hành nhóm gì đâu, ai biết quy trình cơ chứ?

Ty Mệnh tự biên tự diễn còn chưa đủ, còn phải kéo cả học sinh diễn ngẫu hứng với ông. Nhìn thấy học sinh không ai để ý đến mình, Ty Mệnh có hơi lúng túng, sau đó ông cúi đầu và cầm danh sách lớp lên rồi nói: "Không ai xung phong thì thầy tự gọi nhé..."

... Tự gọi?

Nguyễn Thu Bình giật thót, trái tim những học sinh khác đập thình thịch.


Một giây sau, Nguyễn Thu Bình thật sự nghe thấy Ty Mệnh gọi: "Nguyễn Thu Bình lên đi! Lên trên bục giảng phát biểu!"

Nguyễn Thu Bình: "......"

Nguyễn Thu Bình thở thật dài thật dài.

Để mà xét về khía cạch so sánh vận xui, từ trước đến giờ anh chưa thua bất kì ai.

Nguyễn Thu Bình bất đắc dĩ đứng trên bục giảng, ngẩng đầu lên rồi bắt đầu tự biên tự diễn: "Thời gian thực hành của ngày hôm nay đã kết thúc. Mặc dù chúng em ở dưới trần gian khoảng ba mươi tiếng, nhưng mỗi người trong nhóm em đều gặt hái được những lợi ích không nhỏ nhờ việc đó. Về nội dung và kết quả của buổi thực hành nhóm, chúng em xin được phép thuyết trình về ba khía cạnh giống như trước kia..."

Nguyễn Thu Bình dừng nói một lúc, liếc mắt sang nhìn Ty Mệnh.

Ty Mệnh bắt được ánh mắt của anh, ho nhẹ hai tiếng rồi nói: "... Nội dung báo cáo và tổng kết buổi thực hành ngày hôm qua nhóm em làm khá ổn, hôm nay không cần thuyết trình lại phần này nữa, chỉ cần nhận xét mục tiêu ghi chép của em là được rồi."


Bên cạnh việc hạ thấp yêu cầu cho Nguyễn Thu Bình, ông còn nhắc câu hỏi quan trọng cho những học sinh khác. Không ít học sinh ngay lập tức lặng lẽ, cuống cuồng viết ra giấy.

Nguyễn Thu Bình im lặng trong chốc lát, sau đó mở miệng: "Đầu tiên, mọi người đều biết mục tiêu ghi chép của nhóm em là Úc Hoàn - thần May Mắn tương lai."

Anh vừa dứt lời, một vị giáo sư ngồi chính giữa bàn thanh tra bỗng dưng ngẩng đầu lên.

... Thần May Mắn không hổ là thần May Mắn, nhắc đến tên thôi mà đã có thể hấp dẫn sự chú ý của ban lãnh đạo.

Nguyễn Thu Bình tiếp tục nói: "Trước khi Úc Hoàn hạ phàm, em có nghe nói về vị thần May Mắn tương lai này. Không ít người nói Úc Hoàn là một vị tiên có khí chất thần tiên nhất. Cậu ấy có một vẻ sạch sẽ sáng sủa như bầu trời xanh trong vắt, khí chất thần tiên thoát tục, từ bi hiền lành, tránh ồn ào, thích tĩnh lặng, lạnh lùng ít nói. Đối với những lời nhận xét như thế, từ trước đến nay em đều nghi ngờ. Nhưng sau khi hạ phàm và tận mắt nhìn thấy Úc Hoàn trong phiên bản người phàm từng ngày từng ngày trưởng thành, em mới biết những nghi ngờ của em... đúng là thật."
Dưới bục giảng yên lặng trong một khoảnh khắc, sau đó những tiếng xôn xao bắt đầu vang lên. Nguyễn Thu Bình thậm chí còn nghe thấy mấy người ngồi bàn đầu xì xào bàn tán nhiệt tình:

"Ô thế là thần Xui Xẻo không nhịn nổi thần May Mắn nữa rồi à, định bóc phốt công khai luôn hả?"

"Thế phiến đá phải sao giờ, hai người đấy có hôn ước mà?"

"... Trời ạ cậu đã ngầm thừa nhận ngày cưới trên phiến đá là của hai người họ luôn rồi à? Nhưng mà bọn họ đều là đàn ông mà, ý là cậu ngầm thừa nhận hai tiên nam có thể yêu nhau rồi á?"

"Dưới nhân gian đã là thế kỉ 21, đổi mới rồi. Thần tiên như cậu đừng có giữ tư tưởng cứng nhắc như thế được không?"

Nguyễn Thu Bình: "......"

Nguyễn Thu Bình ngẩng đầu nhìn xa hơn, giả vờ không nghe thấy gì hết rồi tiếp tục nói phần của mình: "Đầu tiên em muốn nói rằng, mọi người nói Úc Hoàn là vị tiên giống thần tiên nhất, nhận xét này có vấn đề. Rốt cuộc "thần tiên" nên như thế nào? Không buồn, không vui, hiểu sâu biết rộng, ăn nói cẩn thận, cao siêu thoát tục? Đây không phải là thần tiên mà chúng ta biết, đây là Phật."
"Em thấy Úc Hoàn là một vị tiên giống người phàm hơn. Cậu ấy có những biểu cảm khác nhau giống loài người, cậu ấy sẽ tức giận, sẽ khóc thút thít, cũng sẽ vui mừng. Cậu ấy có một trái tim dịu dàng và mạnh mẽ nhất thế giới, cho dù gặp thất bại, cậu ấy cũng sẽ cố gắng kiên trì. Cậu ấy là một người rất kiên nhẫn, giỏi chạy bộ, cũng giỏi chờ đợi. Cậu ấy có nụ cười rất ấm áp, lúc giận dỗi cũng rất đáng yêu..."

"À thì..." - Dưới lớp có người giơ tay lên, khó hiểu nheo mắt và nói - "Cậu có chắc cậu không tìm nhầm người không, cậu bảo Úc Hoàn là người như vậy á?"

"Đúng đúng! Có phải cậu tìm nhầm người rồi không? Trước kia cũng có một nhóm, hạ phàm ghi chép mất nửa tháng mới biết mình chép nhầm người..."

Ty Mệnh nhìn lãnh đạo ngồi phía sau, lại ho khan hai tiếng rồi nói: "Nguyễn Thu Bình không tìm nhầm người, thầy có thể làm chứng... Với cả không nhắc lại những nhóm đã tìm sai người nữa, thầy đã phạt các nhóm đó viết kiểm điểm mười nghìn chữ rồi..."
Khi đã chắc chắn Nguyễn Thu Bình không tìm nhầm người, những người khác lập tức bị kích động.

"... Thần kỳ thật đấy, hóa ra sau khi hạ phàm thần May Mắn là người như vậy hả?"

"Không thể tin được! Thầy! Em có thể hỏi Nguyễn Thu Bình một câu không ạ?"

Ty Mệnh nhìn không khí sôi nổi và hăng hái của cả lớp, vui vẻ nói: "Tất nhiên là được, các em cứ hăng hái đặt câu hỏi đi!"

Nguyễn Thu Bình: "......"

Mọi người bên dưới bỗng chốc vui vẻ hẳn ra, người này nối tiếp người kia giơ tay lên.

"Thần May Mắn khóc rồi à? Khóc vì lí do gì?"

Nguyễn Thu Bình: "... Vì một lý do rất bình thường."

Nói ví dụ như vì ngủ, nhóc đó đã lỡ mất tám tiếng đồng hồ ở bên cạnh mình chẳng hạn.

"Thần May Mắn làm nũng như thế nào vậy?"

Nguyễn Thu Bình: "Làm nũng giống người bình thường."

"Thần May Mắn cười rồi hả? Cười như thế nào?"
Nguyễn Thu Bình: "... Cười giống người bình thường."

Nguyễn Thu Bình chợt nhận ra anh cực kì không muốn kể cho người khác nghe về Úc Hoàn, thậm chí anh còn hối hận vì mình vừa mới miêu tả về hắn. Đáng lẽ ra anh nên nói Úc Hoàn dưới trần và Úc Hoàn trên trời giống y chang nhau, qua loa khen mấy cái phẩm chất tốt đẹp của Úc Hoàn một tí là có thể dễ dàng nói xong rồi.

"... Không thể tưởng tượng ra được!!! Có thể cho chúng tôi xem một chút không?!"

Nguyễn Thu Bình: ???

"Ôi đúng rồi! Gương Ý Niệm!"

Gương Ý Niệm là một chiếc gương có thể tái hiện lại cảnh tượng trong đầu thông qua việc chạm vào nó. Nghe nói chiếc gương này rất hữu dụng đối với các vị tiên thường xuyên quên trước quên sau, để quên đồ nọ kia.

Nhưng chiếc gương như thế hiếm thấy vô cùng, vì nó thuộc loại tiên khí cao cấp.
"Có ai có Gương Ý Niệm không?"

"Tôi không có."

"Tôi cũng không có."

Nguyễn Thu Bình thở phào nhẹ nhõm: "Nếu mọi người không có Gương Ý Niệm thì thôi đi, tôi thuyết trình xong..."

"Thầy có."

Một âm thanh đột ngột vang lên, ngắt lời Nguyễn Thu Bình.

Người vừa lên tiếng chính là vị thần ngồi chính giữa bàn thanh tra phía sau lớp học, nghe nói là lãnh đạo cấp cao nhất của Bộ Giáo Dục trên Thiên Đình.

Ông vừa dứt lời thì đã lấy từ đâu ra một chiếc Gương Ý Niệm, sau đó sử dụng phép thuật để đưa nó đến trước mặt Nguyễn Thu Bình.

Chiếc gương này khá to, đường kính phải khoảng một mét.

Nguyễn Thu Bình: "......."

Thưa thầy, thầy cứ lặng yên xem bọn em thuyết trình là được, góp vui làm gì vậy ạ?

Bây giờ quả thực Nguyễn Thu Bình đang rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nhận lấy, chạm vào tay cầm của chiếc gương.
Mặt Gương Ý Niệm bỗng phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt. Khoảnh khắc ánh sáng trắng đó tan đi, trên mặt gương bắt đầu xuất hiện những gợn sóng nhè nhẹ. Những gợn sóng mãnh liệt ấy dần dần biến mất, những đường nét trên gương mặt của một người cũng hiện ra.

Đó là Úc Hoàn năm mười bảy tuổi, thời gian là vào một ngày trước kì thi đại học, bối cảnh trong gương là Úc Hoàn đang ngồi làm bài tập trước bàn học.

Nguyễn Thu Bình không muốn để người khác nhìn thấy cảnh Úc Hoàn năm bảy tuổi khóc vì tủi thân sau khi biết mình đã làm mất tám tiếng đồng hồ được ở bên cạnh anh, cũng không muốn người khác thấy lúc Úc Hoàn kết thúc cuộc thi chạy cự li dài, xông qua vạch đích và nhào tới ôm anh năm mười sáu tuổi, càng không muốn cho người khác nhìn thấy một Úc Hoàn ba mươi hai tuổi với ánh mắt nhuốm ý cười, vẻ mặt dịu dàng và ấm áp còn hơn cả những ánh sao rọi xuống mặt hồ.
Cho nên anh chọn khoảng thời gian bình thường, không đặc biệt mấy để chiếu lên.

Nhưng hôm nay khi anh nhìn thấy cậu thiếu niên yên lặng ngồi học trong gương, anh lại thấy cảnh tượng này quá đỗi bình yên. Nó khiến anh không nhịn được mà muốn giấu đi, không để cho ai khác nhìn nữa.

Thời điểm trong gương là chạng vạng tối ngày hè, đẹp đến lạ thường.

Mặt trời lặn dần xuống phía Tây, bầu trời được đắp lên một lớp màu hồng nhạt. Chúng hòa cùng với sắc xanh, ấm áp tựa như màu nước bị ngón tay nhẹ nhàng lau qua, những vầng sáng cũng như được nhuộm một màu tím dịu êm.

Người thiếu niên trong gương đưa hai tay ra, mở cửa sổ trước bàn học. Cậu ngắm nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, rồi lại quay đầu đối diện với tầm nhìn của Nguyễn Thu Bình. Cậu mở miệng, dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại ngừng lại, chỉ nâng khóe môi lên một chút rồi nở nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười ấy xuất hiện cùng với sắc trời đẹp đến lạ ngoài kia, sáng trong như ngôi sao Mai tô điểm trên nền trời.
Hai bạn gái duy nhất trong lớp nhỏ giọng hô lên, vẻ mặt như thể trái tim đã bị tan chảy và chìm đắm vào cảnh tượng ấy.

Nguyễn Thu Bình bỏ tay mình ra khỏi tay cầm gương, chuẩn bị kết thúc màn "chiếu phim" này.

Bởi vì lúc này là cảnh tượng cuối cùng anh thấy trước khi ngủ, Úc Hoàn cười cũng là vì cậu thấy anh đã nhanh chóng lim dim rồi. Sau đó anh cũng nhắm mắt lại, không còn cảnh nào nữa.

Nguyễn Thu Bình buông tay ra, cảnh trong gương cũng mờ đi, dần dần trở thành một màu đen nhánh. Anh đang chuẩn bị trả lại gương cho vị giáo sư có chức vị cao kia, nhưng chợt phát hiện ra những gợn sóng trong gương lại xuất hiện, sau đó tầm nhìn trong gương cũng biến thành góc nhìn thứ ba.

Nguyễn Thu Bình hoảng hốt: Cái gương này có vấn đề hả? Sao lại không kết thúc được?

Hơn nữa cảnh này rõ ràng chính anh cũng chưa từng thấy.
Từ từ...

Nguyễn Thu Bình chợt nhớ ra Gương Ý Niệm không phải tái hiện lại trí nhớ của người ta, mà là căn cứ vào trí nhớ để tái hiện lại cảnh tượng của ngày hôm đó.

Cho nên, tiếp theo sẽ là những chuyện xảy ra sau khi anh đi ngủ.

Rõ ràng Úc Hoàn trong gương chỉ lẳng lặng nhìn anh, mà anh trong gương cũng bị cả một chồng sách che kín mặt mũi, gần như không có ai có thể nhận ra người ngồi trên bàn học cùng Úc Hoàn là ai.

Nhưng dù vậy, Nguyễn Thu Bình vẫn hoảng như cũ.

"Thầy ơi, sao cái này... sao nó chưa hết?"

"Chắc hỏng rồi." - Ty Mệnh không vội một tí nào, thậm chí còn say sưa xem tiếp.

Mọi người chỉ thấy Úc Hoàn bước sang bên một chút, đứng cạnh Nguyễn Thu Bình. Trái tim của Nguyễn Thu Bình sắp nhảy ra ngoài đến nơi, anh vỗ vào mặt gương một tí, lại nhanh chóng ấn tay mình lên tay cầm, nhưng vẫn không có hiệu quả gì cả.
Úc Hoàn trong gương cúi đầu, hàng lông mi run lên nhè nhẹ. Cậu chậm rãi cúi người xuống...

"Oa oaaa..."

Những tiếng kêu đồng thanh vang lên trong phòng học.

Tim Nguyễn Thu Bình đập càng ngày càng nhanh. Anh vội vàng đi tới, dùng cả người mình ngăn lại hình ảnh của chiếc gương. Nhưng cái gương này to quá, anh thực sự không thể che được hết chỉ bằng cơ thể mình.

Tầm nhìn trong gương chậm rãi di chuyển theo động tác của Úc Hoàn. Mắt thấy người còn lại trong gương sắp bại lộ đến nơi, hô hấp của Nguyễn Thu Bình gần như đình chỉ luôn rồi. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, anh chợt cầm gương rồi xoay người lại, giơ mặt sau của chiếc gương ra cho mọi người bên dưới bục giảng xem!

Mọi người lập tức cất lên những tiếng không hài lòng giống như đang xem đến cảnh cao trào trên TV thì bị tắt đi.
Nguyễn Thu Bình cầm gương, dựa lưng vào bảng đen phía sau. Mặt anh cách mặt gương quá gần, anh có thể nhìn thấy rõ ràng thiếu niên trước mặt đang cúi người xuống, vừa hồi hộp vừa kiềm chế mà nhẹ nhàng đặt một chiếc hôn lên Nguyễn Thu Bình ở trong gương.

Cả khuôn mặt của anh nóng phừng lên.

May mắn là trong lúc này, hình ảnh trong Gương Ý Niệm bỗng lóe lên một cái rồi biến mất hẳn.

"Làm gì thế... Sao lại không để cho người ta xem nốt?"

"Người bị sách che mất là ai thế? Là tình đầu của Úc Hoàn ở dưới trần gian à?"

"Hôn rồi hả? Hôn hay chưa?"

Nguyễn Thu Bình nghiêm mặt: "Hôn cái gì mà hôn, suy nghĩ của mấy cậu đen tối quá đấy. Úc Hoàn cúi người xuống nhặt đồ thôi."

Mọi người: ... Thật hả? Không tin.

"Hơn nữa những chuyện này đều là chuyện riêng tư của người được ghi chép, mong mọi người có thể cư xử đúng mực." - Nguyễn Thu Bình ngừng một chút rồi nói tiếp - "Phần báo cáo của em đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người."
Nói xong, anh bê gương xuống bục giảng, trả lại nó cho vị giáo sư thích góp vui không ngại to chuyện của Bộ Giáo Dục.

Không biết có phải ảo giác hay không, Nguyễn Thu Bình cảm thấy khi anh trả gương cho người kia, dường như ông ta nhìn anh với một vẻ tràn đầy ẩn ý.

.......

Nguyễn Thu Bình vừa nghĩ tới vào giờ phút này, trong nhà anh đang diễn ra một buổi lễ ra mắt ồn ào náo nhiệt, trong lòng chỉ muốn về nhà ngay lập tức. Ty Mệnh vừa mới dứt câu tan lớp, anh đã dùng phép tốc biến biến mất.

Cảnh tượng nháo nhào ầm ĩ trong dự đoán không xảy ra, thậm chí trong nhà còn yên tĩnh hơn trước kia.

Nguyễn Thu Bình cẩn thận mở cửa bước vào, chỉ thấy Hạ Phù Thủy và một người phụ nữ đoan trang, mặc bộ đồ tối màu đang ngồi ở bàn uống trà.

"Về rồi hả Thu Bình?" - Hạ Phù Thủy đặt chén trà trong tay xuống bàn rồi nói - "Chào bác đi con, đây là mẹ của Úc Hoàn.'
Nguyễn Thu Bình dằn lại nghi ngờ tràn đầy trong lòng mình, ngoan ngoãn chào hỏi: "Cháu chào bác ạ."

Mẹ Úc Hoàn vẫy tay: "Lại đây, để bác ngắm một chút nào."

Nguyễn Thu Bình chớp mắt, tới gần một chút.

"Đúng là khác xa với mấy lời đồn đãi, bác thấy cháu rất tốt." - Mẹ Úc Hoàn hài lòng gật đầu.

Nguyễn Thu Bình: "......."

Rốt cuộc bác nghe thấy lời đồn gì vậy?

Mẹ Úc Hoàn dứt lời, sau đó lấy một phong bao lì xì từ trong túi áo ngực ra: "Cất đi đã, đây là chút tấm lòng của bác."

... Lại là cái gì đây?

Nguyễn Thu Bình hơi lúng túng nhìn Hạ Phù Thủy, thấy bà nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý thì anh mới nhận lấy bao lì xì kia: "... Cháu cảm ơn bác ạ."

"Tôi thấy không ổn!"

Nguyễn Thịnh Phong bỗng cầm theo một quyển sách đã ngả vàng chạy xuống tầng. Ông cau mày, mặt đầy vẻ nghiêm túc nói: "Trong sách có ghi từ trước đến nay, phiến đá hôn nhân chỉ ghép đôi tiên nam tiên nữ, không hiểu sao lại xuất hiện một chuyện hoang đường như vậy, thế mà lại kết đôi tiên nam với tiên nam!"
Mẹ Úc Hoàn cười: "Ông sui nói cũng đúng, nhưng ông đọc thêm một chút nữa đi. Trong sách còn ghi, hôn ước trên phiến đá, nếu trong vòng năm năm mà không cưới, không động phòng thì sẽ vi phạm khế ước, chắc chắn sẽ bị thiên lôi giáng xuống. Bé gái nhà ông mới ba tuổi, không thích hợp."

Hạ Phù Thủy không nói gì.

Không lâu trước kia bà mới biết còn có quy tắc đến hạn này, cho nên bà mới tốn công sức đưa con gái xuống trần gian để nó trưởng thành, nhanh chóng hoàn thành hôn ước trong vòng ba năm.

Nhưng vì thất bại nên chuyện này đã kết thúc.

Mẹ Úc Hoàn lại nói tiếp: "Huống hồ hai đứa trẻ này, một đứa sẽ là thần May Mắn tương lai, một đứa là thần Xui Xẻo tương lai, lại còn cùng tuổi, sinh cùng ngày cùng tháng. Nếu không phải giới tính đều là nam, ai nói hai đứa không phải trời sinh một đôi?"
"Nhưng mà, nhưng mà..." - Nguyễn Thịnh Phong lại lật mấy trang trong cuốn "Ghi chép chuyện lạ trên Thiên Đình", chỉ vào vài dòng trong đó - "Trong này còn viết, hơn một nghìn năm trước bố Úc Hoàn đã nói, ông ta xem thường mấy chuyện, mấy người đi trái lẽ thường, ruồng bỏ luân lý bình thường và không để tâm đến điều hòa âm dương... Bố Úc Hoàn khinh thường chuyện hai người đàn ông yêu nhau đến vậy, làm sao có thể chấp nhận chuyện Thu Bình nhà chúng tôi gả qua đó. Đến lúc đó nhỡ ông ta phân biệt đối xử với Thu Bình nhà chúng tôi thì sao!!!"

"Đó là chuyện của một nghìn năm trước rồi, không cần nhắc đến nữa." - Một giọng nói bỗng vang lên.

Nguyễn Thu Bình quay đầu nhìn, khiếp sợ mở to hai mắt. Đó là vị giáo sư ngồi sau lớp học của anh ngày hôm nay còn gì?! Là vị giáo sư ham vui của Bộ Giáo Dục đưa Gương Ý Niệm cho anh ấy?!
"Tôi thừa nhận lúc đó tôi trải đời chưa nhiều, hôm nay tôi tới đây tạ lỗi vì những lời tôi đã nói năm đó." - Vị lãnh đạo ngừng một chút rồi nói tiếp - "Bây giờ nghĩ lại, thân phận hay giới tính cũng chỉ là những vật ngoài thân, quan trọng nhất vẫn là hai đứa trẻ nhà mình đều yêu nhau, tâm ý tương thông. Tôi vừa mới đi xem ngày ở bên phòng Thiên Văn, ngày mười lăm tháng sau chính là ngày may mắn trăm năm khó gặp. Hay là tổ chức đám cưới cho bọn nhỏ vào ngày đó, mọi người thấy sao?"

Nguyễn Thu Bình: "Chờ chút ạ..."

Hạ Phù Thủy đứng lên nói: "Nếu người nhà thần May Mắn đã chọn ngày tốt, vậy thì nhất định sẽ không có vấn đề gì. Chẳng qua là hôm nay hai bác tới hơi đột ngột, nhà tôi chiêu đãi chưa được chu toàn. Hay là qua một khoảng thời gian ngắn nữa, hai nhà chúng ta chọn một ngày để bàn bạc hôn lễ thật kỹ càng và chi tiết?"
"Hôm đó chúng ta gặp lại nhé." - Mẹ Úc Hoàn cười một tiếng.

Sau khi bố mẹ Úc Hoàn rời đi, Nguyễn Thu Bình khiếp sợ hỏi: "Chuyện gì thế ạ?! Mẹ! Hôn ước của Đông Đông cơ mà, sao lại thành của con rồi? Với cả cứ qua loa như thế à, con còn chưa nói câu nào mà đã quyết định chuyện cưới xin cả đời của con rồi. Con còn là đàn ông, sao lại bảo gả con đi mà không phải gả Úc Hoàn đi! Từ từ, đây không phải chuyện chính, chuyện chính là tại sao mẹ vẫn bình tĩnh thế!!!"

Giờ phút này, Hạ Phù Thủy mang một vẻ ung dung như thoát khỏi trần thế.

Bà nhấp một hớp trà, nhìn sính lễ đầy ắp trong phòng, nhàn nhạt nói: "Không có cách, quả thực nhà bọn họ cho nhiều quá."