Người Dấu Yêu Ơi

Chương 135



Chương 135EM XOA CHO ANH NHÉ!
Âm thanh du dương làm trái tim cô run rẩy, cô cố gắng quay đầu lại, lập tức nhìn thấy gương mặt tuấn tú thoáng nét mỏi mệt kia.

Anh tựa vào đầu giường, trên người vẫn là chiếc áo sơ mi tối màu, chiếc cằm sắc nét lún phún râu mới mọc, đôi mắt hơi lờ đờ, hình như anh không hề nghỉ ngơi.

“Em làm sao thế?”

Nghiên Thời Thất lên tiếng, thanh âm khàn khàn mang theo giọng mũi nồng đậm.

Cổ họng đau như nuốt phải cát.

Anh lấy chiếc cốc giữ nhiệt ở trên tủ đầu giường, dịu dàng đút cho cô hớp nước, “Tối hôm qua em bị sốt!”

Uống nước thông cổ họng, cảm giác đau đớn khác lạ cũng đỡ hơn một chút.

Cô đưa tay sờ trán, thều thào tự nhủ: “Bây giờ chắc là không sốt nữa rồi nhỉ!”

Anh đặt lại chiếc cốc về chỗ cũ, dùng tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô. “Ừ, không sốt nữa rồi. Tối qua em làm loạn, không chịu tiêm nên anh đành phải đắp chăn dày để em toát mồ hôi hạ sốt.”

Nghiên Thời Thất rất ít khi ốm, nhưng chỉ cần cảm lạnh thì tất nhiên sẽ sốt.

Trước kia nghe ba Nghiên nói, hồi còn bé, sức đề kháng của cô rất kém nên thường xuyên phải đến bệnh viện.

Bác sĩ cũng bảo cô thuộc thể chất phát nhiệt, rất dễ sốt. Có lẽ là bị ám ảnh từ bé với bệnh viện nên cô rất chống cự việc tiêm chích.

Dứt lời, cô ngọ nguậy trong lồng ngực anh, muốn ngồi dậy nhưng toàn thân uể oải, động tác vừa chậm vừa yếu.

Nghiên Thời Thất chống khuỷu tay, mượn sức Tần Bách Duật đang ôm vai cô, lòng bàn tay nóng ướt run rẩy bắt lấy cánh tay đang xắn tay áo của anh, “Anh bị em đè suốt đêm, có phải đã bị tê rồi không, em xoa cho anh nhé.”

Anh nhìn dáng vẻ ủ rũ của cô thì cảm thấy buồn cười. Tuy rằng cánh tay bị cô gối cả đêm nhưng vẫn còn có một lớp gối mềm ở giữa gáy nên không đến mức tê rần, nhưng quả thật cũng hơi xót.

Một lát sau, Tần Bách Duật thích thú nhìn Nghiên Thời Thất yếu ớt cố gắng xoa tay cho mình, anh khẽ hít vào một hơi.

Anh véo nhẹ lên chóp mũi cô, giữ chặt bàn tay nhỏ nhắn trong lòng bàn tay của mình, trầm giọng nói: “Được rồi, không xoa nữa! Sau này đã biết chăm sóc tốt cho bản thân mình chưa?”

Hơi thở Nghiên Thời Thất ngừng trệ, cô biết anh rất đau lòng và xót cô, nên chột dạ liếc anh một cái, ngoan ngoãn gật đầu rồi mấp máy môi, “Em biết rồi...”

Một lát sau, có tiếng thở dài nặng nề tan vào trong không khí, anh nghiêng người ôm cô vào lòng.

Anh thương cô, không nỡ nặng lời với cô, chỉ có thể tự mình tiêu hóa tất cả cảm xúc.

Nghiên Thời Thất dựa vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ, khàn giọng nói: “Người em nhớp nháp quá, em đi tắm được không?”

Cô vừa dứt lời thì lập tức cứng người lại!

Cô chợt nhớ tới, tối hôm qua cô về nhà rồi ngâm mình trong bồn tắm...
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Sau đó, cô cũng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì!

Nghiên Thời Thất nhìn lại bộ váy ngủ màu xanh da trời liền hiểu ra.

Anh nhận ra cơ thể Nghiên Thời Thất đột nhiên cứng ngắc, bèn cười nhẹ, “Sao thế?”

“Tối hôm qua, tối hôm qua...” Anh ôm em ra từ bồn tắm phải không?

Câu nói quanh quẩn bên môi nhưng Nghiên Thời Thất lại ngượng đỏ mặt, mãi không thốt lên thành tiếng.

Ngượng quá đi mất!

Đúng lúc này, dường như anh đọc được suy nghĩ của cô, ý cười trong mắt càng đậm hơn. Sau đó Nghiên Thời Thất nghe thấy anh nói: “Ừ, tối hôm qua lúc anh về thì em đã ngất trong bồn tắm rồi!”

Lời này có nghĩa là, anh ôm em ra ngoài.

Còn ẩn ý là anh đã thấy hết rồi.

Nghiên Thời Thất lập tức sững sờ, rời khỏi vòng tay anh rồi giận dỗi vùi mặt vào trong chăn...