Chương 153TIỀN LƯƠNG CỦA CÔ TA BA NGHÌN, KHÔNG XE KHÔNG NHÀ! Lúc Nghiên Thời Thất và Doãn An Táp nói chuyện thì có bóng người bước vào cửa quán cà phê.
Đối phương mặc áo sơ mi caro đỏ trắng, quần jean đơn giản, trên gương mặt trắng trẻo là cặp kính bình thường, khí chất nho nhã, trong sáng.
Anh ta đứng trước cửa ngó nghiêng xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Ưng Phi Phi. Anh ta cầm di động, so sánh với ảnh chụp bên trong rồi mới đi đến gần, cử chi rất tao nhã, lịch sự, “Chào cô, xin hỏi cô có phải là cô Ưng Phi Phi không?”
Ưng Phi Phi nhìn nụ cười nhạt của đối phương, thì môi hơi mím lại, lúm đồng tiền bên gò má như ẩn như hiện. Cô đứng dậy, lễ phép gật đầu, “Là tôi, anh là... anh Đường Tống Nhất?”
“Chào cô, tôi là Đường Tống Nhất!”
Đường Tống Nhất khiếm tốn bắt tay với cô, lúc ngồi xuống còn đưa một hộp quà nhỏ trên tay cho Ưng Phi Phi, “Không biết cô thích gì, vậy nên tôi mua một hộp chocolate, hy vọng cô thích.”
Nghiên Thời Thất và Doãn An Táp cách ba chiếc bàn chứng kiến cảnh tượng như vậy thì gật gù liên tục, bí mật giơ ngón tay cái lên với Ưng Phi Phi.
Một tay Nghiên Thời Thất chống cằm, âm thầm cho Đường Tống Nhất bảy điểm.
Cảm giác tổng thể của người đàn ông này thoạt trông không tồi, nhưng để nói về khuyết điểm thì cô luôn thấy trên người anh ta thiếu đi khí phách đàn ông.
Có lẽ là vì quá ẻo lả!
Lịch sự nhưng yếu đuối, ngay cả giọng nói cũng nhỏ nhẹ, ấm áp như gió xuân.
Lúc mới nhìn thì ổn, nhưng sau khi quan sát cẩn thận thì cứ thấy quái lạ.