Chương 183BÀ TẦN ĐANG ĐỢI ANH SAO? Tại biệt thự Vịnh Lâm Hồ.
Lúc Nghiên Thời Thất về đến nhà, chị Lâm đã làm xong cơm trưa.
Lăng Tử Hoan không dám bước chân vào, nhìn theo cô vào đến cửa nhà liền vỗ vai Mục Nghi, bảo anh ta mau mau lái xe đi.
Nghiên Thời Thất chào hỏi chị Lâm xong định lên tầng thay quần áo. Đẩy cửa phòng thay đồ ra, nhìn thấy rất nhiều loại quần áo được treo ở bên trong, đều là đồ anh chuẩn bị cho cô, khóe môi cô không nhịn được nở một nụ cười ấm áp.
Cô ngồi trước gương trang điểm, cầm di động gửi một tin nhắn cho Tần Bách Duật.
[Thập Thất]: Anh đang bận à?
Gửi tin nhắn xong, cô cầm di động ngồi yên chờ, trong đầu hiện lên cảnh anh bận rộn làm việc trong văn phòng.
Nghiêm túc, cẩn thận, như một vị vua điều khiển giang sơn, mạnh mẽ khí thế.
Không tới một phút, di động vang lên.
Nghiên Thời Thất vén lọn tóc mai ra sau tai, lúc bấm nghe không nhịn được cười ra tiếng: “Dạ…”
“Em về đến nhà rồi à?”
Giọng nói trầm ấm của anh lướt qua tai bình ổn tâm tình của cô. Cho dù cách điện thoại cô vẫn có thể cảm nhận được sự săn sóc và dịu dàng của anh.
Nghiên Thời Thất di ngón tay trên mặt bàn, nghe tiếng hỏi thì mềm giọng trả lời: “Dạ, vừa về đến nhà. Trưa rồi đấy, anh nhớ ăn cơm đúng giờ.”
Cô tỉ mỉ dặn dò cẩn thận, nói xong lại không nghe được anh đáp lại.
Loáng thoáng nghe được tiếng bước chân truyền ra từ điện thoại.
Chắc anh đang đi đâu đó.
Nghiên Thời Thất ngả người ra lưng ghế, cầm điện thoại nghe tiếng động từ bên kia. Nghĩ có lẽ mình đã quấy rầy đến anh, cô cắn môi, ngây ngốc nói: “Anh đang bận à? Vậy anh nhớ ăn đúng bữa nha, em cúp trước đây!”
Nói xong cô hơi không nỡ, không đợi được anh trả lời, không nghe thấy anh nói tạm biệt, làm cho cô do dự thật lâu cũng chưa ngắt cuộc gọi.
Cô khe khẽ thở dài, vừa định bỏ điện thoại xuống thì có tiếng nói vang lên bên tai: “Bà Tần đang đợi anh sao?”
Lời này như từ điện thoại bên tai, lại như ở phía sau người, lưu luyến quanh quẩn khắp nơi.
Nghiên Thời Thất còn đang duy trì tư thế nửa buông di động bỗng xoay người lại, thấy anh đứng cạnh cửa, một tay cầm di động áp lên tai, một tay đút túi quần âu, thong dong tao nhã nhìn cô.
“Anh về lúc nào thế?” Hơn cả ngạc nhiên, Nghiên Thời Thất càng cảm thấy trái tim rung động, ấm áp đến ê ẩm.
Cô cầm di động đứng dậy, ba bước thành hai bước chạy tới đứng trước mặt anh, hỏi xong liền nhào vào lòng anh.
Anh cười nhẹ ôm lấy cô, vuốt tóc cô trả lời, “Lúc em xuất viện không đi đón được nên lúc này rảnh rỗi về ăn cơm cùng em.”
Nghiên Thời Thất vùi mặt vào hõm vai anh, lắng nghe giọng nói chững chạc thấp trầm. Lúc buông tay ra nhìn vào ánh mắt đầy ý cười của anh, hai tay cô vô thức nắm lấy áo anh, “Thế sao anh không nói cho em biết, em còn tưởng anh đang bận.”
Người đàn ông này luôn dùng cách thức đặc biệt của riêng mình làm rung động từng sợi tiếng lòng trong cô.
***
Mấy phút sau, Nghiên Thời Thất đổi một bộ váy mềm màu trắng, đứng trước gương xoay người ngắm nghía, thấy không có chỗ nào không ổn thì mới kéo Tần Bách Duật đang chờ ở gian ngoài xuống dưới tầng.
Lúc bước xuống cầu thang, anh hỏi cô: “Lăng Mật có tìm em không?”
Lăng Mật? Tìm cô làm gì?
“Không ạ! Sao thế anh?” Nghiên Thời Thất nắm tay anh nhìn sang, bước chân của hai người rất đồng bộ.
Thấy đôi mắt cô có vẻ nghi hoặc, anh rút di động từ túi quần ra, mở giao diện Weibo, đưa cô xem, “Cô ấy mời, em quyết định đi.” Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Nghiên Thời Thất nhận di động từ tay anh, xem lướt qua khung đối thoại, sau đó nở nụ cười nghiền ngẫm.