Qua điện thoại, giọng điệu của anh ta rất trầm, ngầm tiết lộ mấy phần bực bội.
Nghiên Thời Thất đặt đồ lọc trà trên tay sang một bên, cầm tách sứ ngửi mùi thơm. Cô kề di động bên tai, cười nhẹ rồi hỏi: “Đã phán quyết rồi, sao anh vẫn khó chịu thế?”
Cô nghe thấy tiếng nghiến răng của anh ta rất rõ ràng. Chẳng lẽ kết quả phán quyết không đúng ý?
Vừa nghĩ vậy, Thành Nghiệp Nam đã cười lạnh trả lời: “Cân nhắc mức hình phạt rồi phán nửa năm. Không biết lòi ở đâu ra vị luật sư nào đó, lợi dụng kẽ hở biến cố ý gây thương tích thành sơ suất gây hại, mẹ nó chứ đúng là xui xẻo!”
Nửa năm...
Động tác ngửi trà của Nghiên Thời Thất khựng lại, cô tiện tay đặt tách sứ lên bàn, đầu ngón tay vuốt xuôi theo chiếc tách, “Thanh danh của cô ta như vậy mà vẫn có người bằng lòng mời luật sư cho cô ta à?”
Là Kiều Phỉ Bạch?
Nghĩ lại thì không thể, Kiều Phỉ Bạch đã mất đi vị trí CEO trong Kiều thị, sợ rằng bây giờ còn chẳng lo nổi cho bản thân.
Thành Nghiệp Nam mắng một tiếng: “Ai bảo không có!”
Sau khi tán gẫu vài câu thì cúp máy, Nghiên Thời Thất ngồi ngẩn ngơ trên xô pha.
Thành Nghiệp Nam ho một tiếng, cười lạnh. “Đến trại tạm giam. Chuyện cô ta bị phán quyết lớn như vậy, sao có thể không tới chúc mừng!”