Người Dấu Yêu Ơi

Chương 226



Sau màn giới thiệu này, ý cười trong ánh mắt của Kiều Mục ngày càng rõ rệt, đôi môi mỏng nhếch lên và anh ta giả vờ gật đầu, “Ừm, từng gặp qua, có chút ấn tượng!”

Ấn tượng rất sâu là đằng khác, tối qua còn cùng nhau “ngủ” chung một phòng.

Lăng Tử Hoan cúi đầu xem thực đơn, lờ đi sự có mặt của Kiều Mục. Chị Thập Thất thông minh như vậy, không thể để lộ sơ hở.

Cô nàng có chết cũng sẽ không thừa nhận. Hôm nay cô không muốn để ý đến chú Hai.

Sau khi gọi cà phê, Nghiên Thời Thất nói với Kiều Mục mục đích cô tìm anh.

Nghe xong, anh ta nhếch đôi môi mỏng, nụ cười nhạt xuất hiện trên gương mặt tuấn tú, “Anh còn tưởng là chuyện gì to tát, yên tâm, cứ để đấy cho anh, trước tối mai anh sẽ chuyển nó cho em.”

Em dâu, thật sự rất có tâm với chú Tư.

Anh ta ghen tị rồi!

Vừa nghĩ như thế, Kiều Mục nâng cốc cà phê lên, ánh mắt xuôi theo thành cốc nhìn về phía cô gái nhỏ cứ mãi cúi đầu uống sữa lắc dâu tây.

Anh phát hiện đôi mắt của cô thật sự rất đẹp, lông mi dày, nhấp nháy, cảm giác như chứa đựng cả một dãy ngân hà.

“Vậy thì làm phiền anh Hai rồi!”

Sau khi nhận được câu trả lời từ Kiều Mục, đôi mắt của Nghiên Thời Thất thoáng qua vẻ vui mừng. Cô bày tỏ lòng biết ơn, và không kìm nổi sự mong đợi tràn ngập.

Ngày mốt là sinh nhật anh.

Cô muốn tặng anh một món quà sinh nhật độc nhất vô nhị.

Kiều Mục rời mắt khỏi Lăng Tử Hoan, hạ cốc và mỉm cười với Nghiên Thời Thất: “Khách sáo với anh làm gì, nhưng những thứ mà em muốn lại khiến anh rất mong chờ cách em sử dụng nó.”

Nghiên Thời Thất mỉm cười không trả lời, đôi mắt long lanh tràn đầy ánh sáng.

Cô cũng rất mong đợi!

Sau khi ngồi được một lúc, cổ họng của Kiều Mục hơi ngứa. Anh ta nhận thấy mỗi lần ở bên cô nhóc, anh đều muốn hút thuốc.

Yết hầu động đậy, anh ta lấy hộp thuốc lá ra, rút một điếu thuốc và kẹp nó trong tay.

Đang muốn mở miệng, Lăng Tử Hoan liếc nhìn động tác kẹp thuốc lá của anh ta mà cau mày liền nói, “Ở đây không được phép hút thuốc!”

Giọng điệu đó rất là ngang tàng.

Kiều Mục chỉ cầm điếu thuốc mà không hề có ý định hút thuốc: “...”

Nghiên Thời Thất hơi kinh ngạc, nhìn đôi má đang phồng lên của Lăng Tử Hoan, thích thú quan sát cô.

Hôm nay, tính khí cô nàng hơi thất thường.

Có phải là vì thời kì sinh lí mà cảm xúc thất thường không nhỉ?

Nhưng cô nàng đã uống một ly sữa lắc với đá rồi...

Lúc này, Lăng Tử Hoan cũng nhận thấy mình hơi thất lễ, bèn cười ngây ngô với Nghiên Thời Thất rồi chỉ ngón tay trỏ lên tường, “Ở đó, ở đó có dán biển cấm hút thuốc.”

Nghiên Thời Thất còn chưa nói gì thì Kiều Mục đã nhét điếu thuốc lại vào hộp, tiện tay bỏ vào túi áo vest, động tác như nước chảy mây trôi làm liền một mạch.

Ha ha, không thể làm cô nhóc khó xử được!

“Em dâu, ngoài việc này ra thì em còn cần anh giúp gì nữa không?”

“Không có gì khác, cám ơn anh Hai giúp đỡ.” Nghiên Thời Thất mỉm cười lắc đầu. Nguồn : we btruy en onlin ez.com

Kiều Mục thuận thế đứng dậy, “Em không cần khách sáo, công ty của anh còn có việc, anh về trước đây.”

Nói xong, anh ta đánh mắt nhìn Lăng Tử Hoan, ra hiệu “em biết đấy”, rồi lắc chiếc điện thoại của mình với ý nghĩa sâu xa, kéo thẳng chiếc áo vest và ngẩng cao đầu rời khỏi.

Kiều Mục vừa bỏ đi, Lăng Tử Hoan bắt đầu ngồi không yên.

Vừa rồi đôi mắt của chú Hai tràn ngập sự uy hiếp, rõ ràng là muốn cô đi cùng.

Nhưng... Không được đâu, chị Thập Thất chưa đồng ý để cô đi mà.

Chị ấy còn quan trọng hơn chú Hai nhiều!

Lăng Tử Hoan vô cùng lo lắng, vẫn chưa ổn định được cảm xúc của mình, thì đã nghe Nghiên Thời Thất nói, “Hoan Hoan, chị cần em làm giúp chị một việc vào ngày mai.”

Khi nghe câu này, cô nàng lập tức ngồi thẳng lưng, sữa lắc cũng không uống nữa, miệng cũng không lau, nhìn Nghiên Thời Thất vô cùng nghiêm túc, “Chị, việc chị dặn dò, cho dù lên núi đao xuống chảo dầu em cũng sẽ đi!”

Nghiên Thời Thất: “...”

Cũng không phải là bắt cô đi thỉnh kinh, lên núi đao cái gì.

***

Mười phút sau, Lăng Tử Hoan rời khỏi quán cà phê.

Nghiên Thời Thất đã rời đi trước, cô nàng lấy cớ vào nhà vệ sinh, trì hoãn được một lát, lúc này mới chậm rãi bước ra ngoài.

Thời tiết cuối thu luôn đột ngột nổi gió một cách khó hiểu. Cô nàng đứng trước cửa quán cà phê, mái tóc bị thổi rối tung, đôi mắt đen láy đảo quanh một vòng. Nhìn thấy một đôi giày da lộ ra ở góc tường nơi ngã rẽ, cô nàng dẩu môi, nắm chặt dây đeo túi, bước qua phía đó.