Lăng Tử Hoan nghe thấy giọng của Mục Nghi, ngay lập tức ngẩng đầu khỏi màn hình di động.
Cô nàng nhảy đến trước mặt anh ta, không đợi anh ta nói gì đã lẩm bẩm, “Anh đến thật tốt, thế thì tôi cũng không cần một mình chờ chị Thập Thất làm việc nữa!”
Có Đầu Gỗ ở đây, thành phố này tựa như không cô đơn đến vậy nữa.
Mục Nghi nhìn dáng vẻ rạng rỡ của cô, khuôn mặt poker(*) vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt lại dịu đi nhiều, mím môi gật đầu với cô.
(*) Mặt poker là thành ngữ Tây phương, để chỉ gương mặt không biểu cảm, người đối diện nhìn không ra tâm trạng, giống như người đang chơi poker, mặt càng như tượng thì đối phương không nắm bắt được con bài của mình.
Nghiên Thời Thất và Lăng Tử Hoan lên xe chuyên dụng, nhìn quanh một chút. Chắc là vừa thuê xong, trong xe còn có mùi ghế da mới.
“Đầu Gỗ, lái xe đi, chúng ta đi về phía Bắc Cổ Thủy Trấn!”
Lăng Tử Hoan hưng phấn vỗ tay ghế, chỉ cần có thể ra ngoài chơi, cô nàng liền vui vẻ.
Đằng nào cô chỉ còn vài ngày với cuộc sống thế này.
Chờ lúc chị Thập Thất vào đoàn phim, cô cũng sẽ phải ở trong đoàn cùng chị ấy.
Cô phải chăm sóc chị Thập Thất cho tốt, tiện thể ngăn cản mấy con chó hoang tới gần.
Chị Thập Thất là người của chú Tư nha!
Đúng lúc Nghiên Thời Thất vừa định nói chuyện thì di động trong túi xách vang lên.
Cô lấy ra nhìn, số lạ, nghĩ một lát vẫn nhận máy, “A lô?”
“Thập Thất!” Giọng đối phương rất quen, âm thanh dịu dàng mang theo tiếng cười, “Nghe nói em đến Đế Kinh?”
Là chị Ba, Tần Bách Noãn.
Chỉ trong nháy mắt cô liền nghe ra là giọng của Tần Bách Noãn.
Nghĩ đến người phụ nữ giỏi giang tao nhã kia, Nghiên Thời Thất nở nụ cười thoải mái, “Vâng chị Ba, em vừa tới nơi.”
Tiếng cười của Tần Bách Noãn truyền ra từ điện thoại, “Thế thì tốt quá. Lâu lắm không gặp em, tối nay rảnh không, chị tới đón, hai chị em cùng ăn bữa cơm nhé?”
Nghiên Thời Thất liếc nhìn Lăng Tử Hoan im lặng ngồi bên cạnh, không chần chừ mà đồng ý, “Vâng, chị Ba ở chỗ nào? Em qua tìm chị.”
“Không cần đâu, chú Tư nói em ở phim trường Bình Hoài phải không? Bọn chị sắp đến rồi, khó lắm mới đến Đế Kinh một chuyến, sao có thể để em tự ra cửa được.”
Cúp điện thoại, Nghiên Thời Thất cảm thấy rất ấm lòng.
Cô chỉ gặp Tần Bách Noãn một lần, nhưng chẳng những chị ấy đã tặng cô một món quà quý giá, mà cô còn cũng có thể nghe ra sự quan tâm và yêu mến của chị ấy dành cho mình. Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, nhưng vẫn khiến cô cảm nhận được cảm giác được yêu thương, che chở.
Người nhà họ Tần thật tốt.
“Mục Nghi, tôi không đi Thủy Trấn được rồi, anh đưa tôi về khách sạn trước đi, tôi đi lấy ít đồ. Lát nữa anh đi mua sắm với Hoan Hoan đi.”
Lăng Tử Hoan trợn to mắt, “Chị, thế khi nào chị về? Em với Đầu Gỗ đi đón chị chứ?”
“Chắc không cần đâu, nếu cần chị sẽ gọi hai người.”
***
Nghiên Thời Thất từ khách sạn Thủy Trấn quay lại phim trường Bình Hoài, không tới năm phút sau Tần Bách Noãn đến nơi.
Cô vẫn đoan trang tao nhã như vậy, cho dù chỉ là áo khoác bò và sơ mi đơn giản vẫn làm nổi bật phong thái khéo léo của cô.
Tần Bách Noãn từ ghế phụ của chiếc Mercedes Benz bước ra, khuôn mặt dịu dàng tràn đầy ý cười rạng rỡ, “Thập Thất, để em đợi lâu rồi.”
Đằng sau cô là Lãnh Dịch Trì từ vị trí ghế lái đi ra, thân hình to lớn đứng thẳng cạnh xe, châm điếu thuốc. Ánh mắt ấm áp của anh luôn đặt trên người Tần Bách Noãn.
Tần Bách Noãn đứng trước mặt Nghiên Thời Thất, nhìn cô từ trên xuống dưới, trêu chọc nói: “Thập Thất nhìn không có gì khác cả, chỉ gầy đi thôi, chú Tư chăm em kiểu gì thế hả?”
Nghiên Thời Thất không nhịn được cười khẽ, “Cũng không gầy lắm, anh ấy chăm em tốt mà.”
“Thật không? Tần Bách Noãn liếc cô, “Em cố tình nói tốt cho cậu ấy chứ gì. Chú Tư mà bắt đầu làm việc thì chẳng để ý đến cái gì đâu. Nếu cậu ấy không chăm được em thì em cứ bảo chị. Chúng ta dứt khoát ở Đế Kinh không thèm về nữa.”
Nghiên Thời Thất cười thành tiếng, nhìn Tần Bách Noãn ra vẻ giận dữ, trong lòng rơi một giọt lệ đồng tình với Tần Bách Duật.
“Được rồi, không đùa em nữa.” Tần Bách Noãn thân thiết nắm tay cô, “Đi thôi, lên xe đã, tối nay dẫn em đi nếm thử đồ ăn cung đình của Đế Kinh.”