Khu kiến trúc giả cổ nằm bên trong Lệ Thành, nơi đây tràn ngập những làn điệu dân gian cổ xưa. Mặt đường được lát đá xanh, cổ thụ hai bên đường mọc san sát như rừng rậm. Gió đêm thổi hiu hiu, bao phủ vạn vật trong ánh hoàng hôn tĩnh lặng.
Trong lầu các sang trọng, ông Nghiên ngồi bên cạnh vị trí chính, Liên Bích Tú ngồi bên tay trái ông.
Tần Bách Ngạn hiện đang nắm quyền ở nhà họ Tần ngồi ở trung tâm, bên phải anh ta là vợ mình - Dung Khanh.
Bên ngoài có hơn hai mươi vệ sĩ và trợ lý cùng bảo vệ nơi này thật cẩn thận.
Đối diện bốn bậc bề trên là Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật đang kề sát bên nhau.
Buổi tiệc theo phong cách mới như vậy giữa hai nhà vô cùng trịnh trọng và ổn thỏa.
Gương mặt ngà ngà say của Nghiên Quân rõ ràng khẽ giật một cái, bất giác nhìn về phía Liên Bích Tú, câu hỏi bồi hồi trong miệng, muốn nói lại thôi.
Ông cho rằng vốn đầu tư lần trước là sính lễ, nhưng khi nhìn xuống chiếc hộp gấm trên bàn thì ông lại nảy sinh nghi ngờ. Chẳng lẽ... Vẫn còn?!
Ở dưới mặt bàn, Liên Bích Tú véo ông một cái, nhỏ giọng giục giã: “Mau mở ra đi.”
Nghiên Quân mang theo lòng nghi ngờ mở hộp gấm lớn ra, bên trong là một xấp giấy Tuyên Thành màu đỏ.
Tầm mắt càng đi xuống thì nếp nhăn trên khóe mắt ông càng hiện ra nhiều vì vui mừng.
Quả nhiên là người trong thế gia vọng tộc, sính lễ đưa ra còn nhiều hơn cả giá trị một nửa nhà họ Nghiên.