ÔN TRI DIÊN, THIÊN KIM NHÀ HỌ ÔN Nghe nói trong thời kì kinh doanh tiệm ăn tại Đế Kinh không mấy khởi sắc, nhà họ Lãnh ra mặt đầu tư, và hiện nắm giữ 20% cổ phần tiệm ăn.
Phòng ăn được bài trí phong cách hoàng cung cổ xưa, hai cánh cửa gỗ, bình phong chạm trổ hoa văn, bàn bát tiên chạm khắc tinh xảo, ghế tròn kiểu cung đình. Trong phòng riêng nơi họ đang ngồi, còn có chữ viết của một vị hoàng đế tiền triều được treo trên tường.
Sau khi gọi món, nhân viên phục vụ rời đi, Lãnh Dịch Trì cầm ấm trà Thanh hoa nhìn về phía Tần Bách Duật, “Bất động sản của Đế Kinh hai năm gần đây không quá khởi sắc. Bên trên đưa ra các chính sách đều cố ý áp chế. Chú đã nghĩ kĩ càng về việc muốn mở rộng thị trường ở đây chưa?”
Nghiên Thời Thất cầm tách trà ngẩn ra, anh muốn đầu quân vào kinh doanh bất động sản ở Đế Kinh?
“Ừ, chính sách chỉ là kiểm soát, nhu cầu bất động sản vẫn có. Phòng Dự án Đế Kinh của Tần thị đã bắt đầu công việc. Đương nhiên là em đã nghĩ kĩ rồi!”
Anh ngồi đó trả lời rất bình tĩnh, chín chắn và trầm ổn, giống như một vị vua đang bàn luận việc nước, khí chất phi thường, đôi mắt đen của anh sáng như những vì sao.
Nghiên Thời Thất khẽ lôi kéo tay áo của anh dưới bàn, “Như vậy sau này có phải anh sẽ thường xuyên ở lại Đế Kinh?”
Cô không thể nói được lí do, nhưng vẫn luôn cảm thấy anh đưa ra quyết định này có liên quan đến cô.
Có phải không?
Anh nhếch đôi môi mỏng, ánh cười trong mắt, giọng nói trầm đầy từ tính, “Sợ anh không quay lại Lệ Thành sao?”
Nghiên Thời Thất đảo đôi mắt đẹp sáng ngời, sau đó ánh mắt hờn dỗi nhìn anh, “Làm gì có, em chỉ là hỏi thôi...”
Chẳng qua là cô vẫn không chắc lắm.
Tần Bách Noãn và Lãnh Dịch Trì nhìn thấy cảnh này, ánh mắt giao nhau, ý cười sâu xa.
Ha ha, đến đây, tổn thương lẫn nhau nào, thể hiện ân ái nào!
Lúc này, ánh mắt của Tần Bách Noãn hiện lên sự ranh mãnh. Cô chống một tay lên cằm nhìn bọn họ, cười nói: “Nếu Tiểu Thất không nỡ thì dứt khoát chuyển công việc đến Đế Kinh đi. Suy cho cùng đây là thủ đô, tài nguyên và tin tức ở đây chắc chắn phong phú hơn so với Lệ Thành. “
Nghiên Thời Thất mờ mịt nhìn Tần Bách Noãn, cười ngây ngô, “Lời đề nghị của chị Ba cũng có lí lắm!”
Đúng lúc này thì người phục vụ gõ cửa bước vào, cùng với đó là tiếng ồn ào náo động ở sảnh ngoài cũng truyền vào phòng.
“Có chuyện gì ở bên ngoài vậy?”
Lãnh Dịch Trì lười biếng nhìn ra, tiệm ăn Đế Kinh hiếm khi ồn ào như vậy.
Nghe có vẻ như đang cãi lộn?
Sắc mặt của người phục vụ có chút hoảng sợ, bàn tay đang cầm chiếc đĩa run lên. “Ông chủ Lãnh, đó là... đó là cậu Hai và cô Ôn...”
“Cậu ta lại cãi nhau với Diên Diên à?” Tần Bách Noãn vừa hỏi vừa từ từ đứng dậy.
Lãnh Dịch Trì thở dài, nói với người phục vụ: “Đi gọi cả hai vào đây.”
“Dạ vâng, ông chủ Lãnh.”
Nghiên Thời Thất chớp mắt nhìn cảnh này, nhưng cũng không nói câu nào. Thay vào đó, cô nắm tay anh, thấp giọng hỏi, “Anh quyết định mở rộng thị trường ở Đế Kinh khi nào vậy?”
Anh mở ngón tay ra, lồng tay mình vào tay cô, đôi mắt như biển sâu, giọng nói dịu dàng trả lời: “Ngày em nhận đóng phim.”
Cô không nói gì, khóe mắt cay cay. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Anh lại nói: “Tạm thời vì muốn mở rộng lãnh thổ Tần thị.”
Lời giải thích này dường như không muốn cô có gánh nặng tâm lí.
Nghiên Thời Thất trề môi, dời mắt đi không nhìn anh nữa.
Cô sợ chìm đắm trong ánh mắt mềm mại như nước của anh, cũng sợ không thể kiềm chế được bản thân mà nhào vào lòng anh trước mặt người ngoài.
Ở phía bên kia, Tần Bách Noãn hướng mắt về phía cửa phòng, nhìn thấy hai người đang được nhân viên phục vụ dẫn vào, khẽ thở dài, “Tiểu Diêm, tại sao cậu lại bắt nạt Diên Diên nữa?”
“Chị dâu...”
Cô gái được gọi là Diên Diên, khóc lóc chạy đến trước mặt Tần Bách Noãn, ôm lấy cô không ngừng rơi nước mắt.