THÁI ĐỘ CỦA CẬU MỀM MỎNG CHÚT ĐI! “Xảy ra chuyện gì vậy?” Nghiên Thời Thất vô thức siết chặt đai lưng áo ngủ màu trắng, để lộ ra một đoạn đùi thon đẹp, đứng nơi cửa vào phòng khách, đầu óc mờ mịt.
Bầu không khí trong phòng khách dường như rất trì trệ, mùi thuốc lá nồng nặc.
Không đợi được câu trả lời, cô lại tò mò nhìn về phía Kiều Mục đang hút thuốc, “Anh hai Kiều đến đây khi nào vậy?”
Hôm nay là ngày gì?
Vì sao cô ngủ một giấc tỉnh lại thì cảm thấy cả thế giới đã xảy ra chuyện rồi?
Bàn tay kẹp điếu thuốc của Kiều Mục đặt lên trên tay vịn ghế xô pha. Anh ta phun một làn khói ra, rồi mới nhướng mày lên trả lời, “Vừa mới tới.”
“Em dậy rồi sao?” Lúc này, Tần Bách Duật dụi tắt đầu lọc thuốc lá, đưa tay ra về phía cô.
Nghiên Thời Thất cũng không làm dáng, dù sao cũng đều là người mình cả, lê dép đi tới, đặt tay mình vào tay anh, “Mọi người đang nói chuyện gì vậy? Hoan Hoan, em sao vậy?”
Rất hiếm khi cô nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ cúi đầu như vậy của Lăng Tử Hoan.
Cô nàng giống như một phạm nhân bị hỏi cung, mặc dù không thích hợp lắm nhưng quả thực rất hình tượng.
Tần Bách Duật kéo Nghiên Thời Thất ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó nhìn về phía Mục Nghi đứng một bên, “Bảo phòng bếp đưa cơm vào đi.”
“Vâng.”
Mục Nghi xoay người, lúc đi thì hai chân hơi cứng đờ.
Là biểu hiện của việc đứng quá lâu.
Vừa nhìn thấy Mục Nghi bỏ đi, trong lúc lơ đãng Lăng Tử Hoan ngẩng đầu nhìn bóng lưng anh ta, khóe miệng mấp máy, nhưng lại không dám lên tiếng.
Lần này, Đầu Gỗ bị cô liên lụy rồi.
Nhìn thấy cảnh này, đầu óc Nghiên Thời Thất lại càng mơ hồ hơn.
Cô tựa vào lòng Tần Bách Duật, bả vai huých anh một cái, cảm thấy rất khó hiểu, “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Ngay cả Kiều Mục cũng tới, chuyện nghiêm trọng lắm sao?
Kiều Mục thở dài một hơi, lại rít một hơi thuốc, “Em dâu, lúc em tuyển con nhóc này có điều tra qua lai lịch của nó chưa?”
Vừa nghe thấy vậy, hô hấp của Lăng Tử Hoan hơi chậm lại, ngập ngừng một tiếng, “Chú Hai...”
Nghiên Thời Thất: “!!!”
Cô nghe thấy cái gì vậy?
Chú Hai?!
Nghiên Thời Thất chớp mắt, gương mặt sau khi ngủ đủ sáng lên ánh hồng. Cô mờ mịt xoa lỗ tai, dời mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh, “Em vừa nghe lầm rồi đúng không? Hoan Hoan gọi anh ấy là... Chú Hai??”
Trong ấn tượng của cô thì quan hệ giữa hai người này có quăng tám sào cũng không tới mới đúng chứ.
Thế sao lại xuất hiện vai vế rồi!
Tần Bách Duật ôm lấy bả vai cô, khẽ vuốt ve, ra hiệu cho cô bình tĩnh lại, đừng nóng vội.
Sau đó, đôi mắt sâu thẳm như có thực chất của anh rơi trên người Lăng Tử Hoan, giọng điệu trầm lắng: “Nhóc tự mình nói, hay là...”
Lăng Tử Hoan lập tức giơ tay, cắt ngang lời anh: “Chú Tư, để cháu, cháu tự nói!”
Nghiên Thời Thất hơi khó thở.
Lăng Tử Hoan gọi anh là chú Tư?
Cô ngủ một giấc tỉnh lại, chẳng hiểu sao đã trở thành thím Tư của Lăng Tử Hoan?!
Vai vế lớn quá đi thôi!
Nghe thấy vậy, Kiều Mục nhíu mày lại nói với Tần Bách Duật: “Thái độ của cậu mềm mỏng chút đi, hù nhóc ấy rồi kìa!”
Tần Bách Duật: “...”
Nghiên Thời Thất: “...”
Có phải ý đồ bảo vệ của chú hai Kiều rõ ràng quá rồi không?!
Chẳng phải anh ta và Lăng Tử Hoan gặp mặt lần đầu là trong bữa tiệc tối của bà cụ Tống hay sao?
“Hoan Hoan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nghiên Thời Thất nhìn về phía Lăng Tử Hoan hỏi.
Cô quá tò mò, cảm giác đó giống như đột nhiên phát hiện bên cạnh có một bảo tàng vậy.
Còn thân phận của Hoan Hoan thì cô cũng không rõ lắm.
Trước đây là do Thành Nghiệp Nam tuyển người vào, cô cũng không nhúng tay hỏi tới. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Lăng Tử Hoan vô cùng đáng thương ngẩng đầu lên, há miệng muốn nói nhưng lại thôi.
Thì ra sau khi lời nói dối bị vạch trần thì muốn mở miệng giải thích cũng khó khăn đến vậy.
Có khi nào chị Thập Thất sẽ hiểu lầm cô không...
Lăng Tử Hoan suy nghĩ tung bay, muốn nói lại không dám, khiến Kiều Mục nóng nảy đến mức mất hết cả kiên nhẫn.
Anh ta dụi đầu lọc vào trong gạt tàn thuốc, mở lời thay cô, “Nhóc Lăng Tử Hoan này là cô công chúa nhỏ của nhà họ Lăng ở Lệ Thành. Lăng Mật là cô ruột của nhóc ấy!”