THỨ TÌNH YÊU ĐÁNG CHẾT NÀY! Kiều Mục nghe anh nói thì bật cười, “Mẹ nó, sao tôi phải giải thích với anh Cả?”
Rõ ràng là Lăng Tử Hoan chạy đi làm trợ lý cho Nghiên Thời Thất mà. Có muốn giải thích cũng là Tần Bách Duật đi mới đúng chứ?!
Kiều Mục càng nghĩ càng thấy đúng.
Nhưng ý nghĩ này mới nảy ra mấy giây đã thấy ánh mắt người ngồi đối diện trở nên sâu hơn, nhẹ nhàng hỏi lại: “Có thật không? Anh là chú Hai của cô nhóc đấy.”
Kiều Mục tức tới bật cười: “Đùa tôi à? Cậu cũng là chú Tư đấy thôi!”
Người đối diện lạnh lùng khoa trương, “Tôi kết hôn rồi.”
Bốn chữ đơn giản xuyên thẳng vào tai, Kiều Mục câm nín.
Chú Tư phát hiện cái gì rồi sao?!
Anh ta híp mắt lại, không chớp mắt trừng nhau với Tần Bách Duật.
Hai đôi mắt trầm sâu như biển, đều sắc bén như nhau, nhưng Tần Bách Duật vẫn hơn một bậc. Vì đối với việc của Lăng Tử Hoan, có thể nói là Tần Bách Duật chẳng phiền muộn gì cả.
Nhưng Kiều Mục anh không thờ ơ được, anh sợ nhóc con bị mắng, sợ cô bị phạt, anh lo lắng suy nghĩ rất nhiều, đến ánh mắt cũng không còn thuần túy nữa.
Kiều Mục cầm tách cà phê đã lạnh trên bàn lên, uống ực một hớp.
Lúc để tách xuống, anh ta cười nói đầy ẩn ý: “Cậu nhìn ra rồi à?”
Nhìn ra cái gì, anh ta không nói rõ, nhưng anh ta tin chú Tư sẽ hiểu.
Ngay cả Mục Nghi nghe câu này cũng hiểu mà.
Ở nơi mà bọn họ không thấy, bàn tay rũ dưới bàn của Mục Nghi chậm rãi nắm chặt thành nắm đấm.
Cuối cùng cậu hai Kiều cũng thừa nhận rồi.
Tần Bách Duật không đáp lời anh ta, nhưng Kiều Mục lại bắt được sự nhận thức lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm kia.
Quả nhiên, trên thế giới này, chỉ có hai chuyện không thể giấu được: Ho khan, và tình yêu.
Thời khắc này, Kiều Mục thật sự sâu sắc cảm nhận được!
Anh ta tự cho rằng bản thân che giấu rất tốt, kết quả cũng chỉ là tự lừa mình mà thôi.
Anh ta nghĩ là nấp trong bụi ngắm hoa, nhưng trong mắt người khác thì ra lại lộ ra rõ ràng như bị gột rửa.
A, thứ tình yêu đáng chết này!
***
Sau khi thân phận thực sự của Lăng Tử Hoan bị lộ, mọi chuyện như không có gì thay đổi, lại tựa như đều cũng đã thay đổi.
Nghiên Thời Thất vẫn ngày ngày bận rộn ở trường quay, cô bé cũng vẫn líu ríu đi bên cạnh cô.
Cô nàng cứ tưởng rằng mọi chuyện đã gió êm sóng lặng, ai ngờ còn có cơn lốc xoáy lớn hơn chờ cô ở phía sau.
Hai ngày sau, Nghiên Thời Thất ra ngoài từ sớm, Tần Bách Duật cũng gần như đồng thời ra khỏi khách sạn.
Nghe nói hôm nay là ngày Bất động sản Tần thị lên thị trường CBD, anh cần đi cắt băng mừng.
Khoảng thời gian này lịch quay của Nghiên Thời Thất trở nên dày hơn, theo nội dung bộ phim đẩy mạnh, cuối cùng cô cũng được nếm thử sự gian khổ khi mỗi ngày chỉ có thể ngủ từ ba đến bốn tiếng đồng hồ.
Những nghệ nhân đảm nhiệm được hai chữ “diễn viên” này đều đáng được kính trọng.
Mà những người cống hiến mồ hôi và tâm huyết phía sau màn lại càng khiến người ta kính nể.
Lúc Nghiên Thời Thất và Lăng Tử Hoan đến phim trường thì bất ngờ thấy một loạt xe màu đen đỗ ngoài cửa, không rõ là hãng gì.
Xếp hàng ngay ngắn, như có chuẩn bị mà đến.
Khi Lăng Tử Hoan thấy hàng xe kia thì khuôn mặt nhỏ lập tức trắng bệch. Cô bé quay đầu nhìn Nghiên Thời Thất, ánh mắt rất phức tạp, vành mắt cũng đỏ ửng. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com Đó là đội xe hộ tống nhà họ Lăng.
Ngay cả biển số xe cũng là ký hiệu của Lệ Thành.
Lăng Tử Hoan biết, hôm nay chính là ngày “đại nạn” rồi.
Mục Nghi ở ghế lái cũng nhìn thấy đội xe bên ngoài, anh ta quay đầu nhìn Lăng Tử Hoan, môi mỏng mím chặt, cuối cùng vẫn không nói gì.
Ông chủ Lăng muốn mang cô bé đi, ai cũng không ngăn được.
Huống chi, cậu Tư và cậu Hai đều không có ở đây.
Hôm trước đó cậu hai Kiều cũng đã quay về Lệ Thành, bảo là muốn sớm sang nói chuyện với ông chủ Lăng, nhưng xem tình hình hiện tại thì có vẻ không hề hiệu quả.