Giọng nói trầm trầm của anh như tiếng đàn réo rắt, vừa từ tính lại vừa ổn định. Anh treo áo khoác âu phục lên ghế dựa, sau khi ngồi xuống thì đặt hai tay lên bàn, những ngón tay đẹp đẽ đan vào nhau.
Trong lúc nói chuyện, Nghiên Thời Thất đã thản nhiên ngồi xuống ghế xô pha. Không biết có phải ảo giác của cô hay không mà sau khi Tần Bách Duật đi vào, cô cảm thấy nhiệt độ trong phòng cũng thấp hơn.
“Em tìm tôi có chuyện à?”
Tần Bách Duật đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt trầm tĩnh như bầu trời sao sâu thẳm, không nhìn thấy đáy, cũng không đoán ra tâm trạng của anh.
Tay cầm kính râm, Nghiên Thời Thất uống một ngụm nước để nhuận họng, cố gắng bỏ qua khí chất mạnh mẽ của anh, nói: “Hôm qua tôi nghe ba tôi nói, gia đình của chúng ta muốn kết thông gia...”
Tần Bách Duật kiệm lời như vàng, nghe thấy cô nói về việc kết thông gia thì đôi lông mày đen tuấn tú hơi nhướng lên, “Ừ, em nghĩ thế nào?”
Nhất là dưới đôi mắt thâm thúy như hiểu thấu lòng người kia của anh.
Do dự một lúc, Nghiên Thời Thất mới ngồi thẳng lưng, “Tổng Giám đốc Tần, về việc kết thông gia, tôi cảm thấy quá qua loa, dù sao hôm nay mới là lần thứ hai chúng ta gặp mặt.”
“Qua loa?” Ánh mắt Tần Bách Duật như tảng băng, như cười như không, đáp: “Ba tháng trước, khi hai nhà Tần - Nghiên bàn bạc phương án hợp tác cũng đã quyết định luôn chuyện kết thông gia rồi. Chẳng lẽ ông Nghiên không nói cho em biết, vốn đầu tư kia chính là một phần sính lễ của nhà họ Tần?”
Nghiên Thời Thất: “!”
Một phần sính lễ... Sính lễ...
Những câu này cứ vang vọng bên tai Nghiên Thời Thất, đột nhiên cô cảm thấy hơi khó thở.
Hóa ra ba tháng trước, ba cô đã có ý định kết thông gia với người ta rồi.
Cô nhìn về phía Tần Bách Duật bằng ánh mắt sáng rực, cố gắng vùng vẫy như giãy chết, hỏi dò: “Chẳng lẽ người như Tổng Giám đốc Tần cũng bằng lòng chấp nhận hôn nhân được sắp đặt của gia tộc hay sao?”
“Trong mắt em, tôi là người như thế nào? Hửm?”
Âm cuối của anh hơi cao điệu, giống như viên đá rơi xuống hồ, tạo thành từng đợt rung động.
Tâm trạng của Nghiên Thời Thất rất phức tạp, cô nhất thời không nói nên lời.
Đúng thế, anh là người như thế nào? Sao cô biết được cơ chứ.
Bả vai Nghiên Thời Thất chùng xuống như mất hồn mất vía, hàng loạt cảm xúc lẫn lộn trong lòng, không nơi xếp đặt.
Căn phòng lại một lần nữa trở nên yên tĩnh, áp lực khiến lòng người bất an. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com “Nếu như cô Nghiên lo lắng về chuyện kết thông gia thì cũng không phải không có cách giải quyết.”