Người Dấu Yêu Ơi

Chương 306



ÔNG MAU QUAY VỀ, CÓ CHUYỆN RỒI!
Nghiên Thời Thất suy nghĩ vài giây rồi lắc đầu, “Không cần đâu, chiều nay chúng con về Đế Kinh, thời gian khá gấp.”

“Được thôi, lúc về con nhớ chú ý an toàn.”

Câu này là muốn đuổi khéo.

Nghiên Thời Thất không tiếp lời mà chỉ nhìn chằm chằm lên gương mặt mất tự nhiên của bà ta. Sau một hồi im lặng, Tần Bách Duật ngồi bên cạnh nói: “Anh vào xe đợi em nhé.”

Anh nhìn rõ sự lưỡng lự của Nghiên Thời Thất, cũng biết chắc cô có điều muốn hỏi bà Liên.

Lúc đứng dậy, anh thấy được sự cảm kích trong đôi mắt đang nhìn mình của Nghiên Thời Thất.

Đôi môi mỏng của anh hiện lên nét cười nhạt, dùng bàn tay vuốt ve sau gáy cô rồi đứng dậy rời khỏi phòng khách.

Bà Liên nhìn anh không chớp mắt, thấy anh ra khỏi lối vào mới hoàn toàn thả lỏng.

Sau khi thả lỏng nét mặt, bà Liên quan sát Nghiên Thời Thất đang ngồi trên xô pha. “Sao mày còn không đi, đừng để Bách Duật chờ lâu.”

Nếu lúc ở trước mặt Ôn Tri Diên, bà ta nhã nhặn dễ gần bao nhiêu thì giờ phút này lại trở thành người mẹ cay nghiệt trong ấn tượng của Nghiên Thời Thất bấy nhiêu.

Nghiên Thời Thất hít sâu, nhìn thẳng vào mắt bà Liên. “Mẹ, mẹ gặp Ôn Tri Diên ở đâu?”

“Mày hỏi chuyện này làm gì?”

Bà Liên vô thức hỏi ngược lại, hơi bất mãn.

Nghiên Thời Thất mỉm cười, giọng nói tràn ngập mỉa mai bóng gió, “Chẳng làm gì cả, chỉ tò mò thôi. Lệ Thành lớn như vậy, mẹ lại gặp được cô ta, trùng hợp như vậy à?”

Bà Liên lườm cô, cầm tách trà lên. Trong phòng khách chỉ còn lại hai mẹ con, bầu không khí vô cùng quái dị.

“Chỉ là trùng hợp thì mày hỏi nhiều như thế làm gì. Chẳng phải tao đã bảo là nhìn đứa bé kia quen mắt nên mới đưa về nhà hay sao.”

Nghiên Thời Thất không muốn hỏi sâu về vấn đề này. Bà Liên đã không muốn tiết lộ, cô hỏi nữa cũng chỉ rước thêm bực tức.

Tuy rằng trong trí nhớ của cô, từ trước đến nay bà Liên chẳng phải là một người thiện lương tốt bụng gì.

Phòng khách yên ắng vô cùng. Trong lúc suy nghĩ, Nghiên Thời Thất lại hỏi: “Mẹ, có phải trước kia mẹ động đến khoản đầu tư trong công ty của ba không?”

Lúc nghe thấy cô nói vậy, bà Liên đang định đặt cốc trà xuống bàn thì có lẽ vì chột dạ nên cốc trà đập mạnh lên mép bàn một cái.

“Mày nói linh tinh gì thế? Tao động vào vốn đầu tư nào hả? Ai nói với mày?”

Nghiên Thời Thất nhìn bà ta bằng nét mặt lạnh lùng. “Vậy mẹ cho con biết, mẹ muốn con đưa năm triệu để làm gì?”

Im lặng!

Lặng ngắt như tờ!

Bà Liên dằn mạnh cốc trà lên bàn, ánh mắt rét lạnh. “Nghiên Thời Thất, mày giỏi rồi đúng không? Sau khi lấy cậu Tư nhà họ Tần thì mày học được cách chất vấn tao rồi nhỉ?”

“Mẹ nhìn con đây là đang chất vấn ư?” Nghiên Thời Thất không nhịn được mà cất cao giọng, “Chẳng lẽ mẹ đòi tiền con, con không thể biết mục đích sử dụng của mẹ hay sao?” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Dứt lời, cô cười mỉa vài tiếng, nói từng chữ một: “Mẹ, mẹ có cảm thấy, thái độ ban nãy của mẹ với Ôn Tri Diên rất giống như đang đối xử với con gái ruột không?”

Nét mặt của bà Liên lập tức trắng bệch.

“Tiểu Thất, mày...”

Bà ta hoảng hốt muốn giải thích nhưng Nghiên Thời Thất đã đứng dậy, rời khỏi phòng khách mà không hề quay đầu, chỉ để lại cho bà Liên một bóng lưng cô đơn, lạnh lùng trong không gian rộng lớn.

Bà ta sợ hãi ngồi trong phòng khách, đầu ngón tay run lên.

Nó phát hiện ra điều gì rồi?

Hay chỉ vì giận mà nói không lựa lời?

Bà ta đã bảo không nên cho cô đi Đế Kinh quay phim rồi mà. Giờ thì hay rồi, hai người đã gặp mặt.

Không được, bà phải gọi điện cho Nghiên Quân.

Giờ phút này, bà Liên vừa nôn nóng vừa vội vã cầm lấy điện thoại bàn. Vào khoảnh khắc điện thoại được kết nối, bà ta run giọng gầm nhẹ: “Ông Nghiên, ông mau quay về, có chuyện rồi...”