TIỂU THẤT, KHÔNG THỂ NUÔNG CHIỀU ĐÀN ÔNG! Nghe thấy mấy lời của Tần Bách Noãn, Nghiên Thời Thất bỏ cần tây đã nhặt xong vào trong thau nước, im lặng không hề lên tiếng.
Thật ra thì cảm nhận của cô dành cho Ôn Tri Diên cũng rất phức tạp như vậy.
Ít nhất là tới tận bây giờ, cô cho rằng Ôn Tri Diên mà mình nhìn thấy cũng không phải là Ôn Tri Diên thật sự.
“Được rồi, không nhắc tới Ôn Tri Diên nữa.” Tần Bách Noãn tự quyết định. Nhưng mới vừa nói xong cô lại không thể nhịn được than thở, “Thật ra thì bây giờ chị bỗng nhiên cảm thấy, Tiểu Diêm không đến với cô ấy cũng là đúng đắn. Nếu như sau này hai người bọn họ kết hôn mà Diên Diên vẫn không màng chuyện gì cả như vậy thì nhà họ Lãnh chắc chắn có ngày sụp đổ mất thôi!”
“Chị dâu, một câu nói trúng phóc luôn!” Không biết Lãnh Dịch Diêm xuất hiện trước cửa phòng từ lúc nào, cậu ta rủ mắt xem điện thoại, ném ra một câu nhẹ bẫng.
Tần Bách Noãn: “...”
Cô nhìn Lãnh Dịch Diêm với ánh mắt tức giận. Cậu em chồng này chắc chắn là ác mộng trong khoảng thời gian gần đây của cô.
Một người phụ nữ có sự nghiệp thành đạt như cô, ngày thường rung trời chuyển đất trong giới kinh doanh, bây giờ thì hay rồi, bởi vì cậu em chồng này mà cô sắp đuổi kịp bác gái Tần cả ngày bị chuyện nhà quấn vào người rồi.
***
Một tiếng sau, Tần Bách Noãn và người giúp việc làm một bàn đầy món ăn.
Mà Nghiên Thời Thất tuyên bố muốn giúp một tay thì cả quá trình chỉ nhặt mấy nhánh cần tây thôi.
Tần Bách Noãn thương cô, dù nói gì cũng không để cô đến gần chảo dầu, sợ dầu văng trúng.
Đoán được Nghiên Thời Thất muốn làm mấy món ăn hợp khẩu vị cho Tần Bách Duật, chị Ba vô cùng nghiêm túc nói, “Chị làm mấy món này, mặc kệ nó có thích ăn hay không. Tiểu Thất, không thể cưng chiều đàn ông được!”
Nghiên Thời Thất: “...”
Người giúp việc đi lên phòng sách trên lầu mời Lãnh Dịch Trì và Tần Bách Duật xuống.
Trong phòng ăn rộng rãi, năm người ngồi vây quanh trước bàn.
Thỉnh thoảng, Tần Bách Noãn gắp thức ăn cho Nghiên Thời Thất. Dường như cô luôn như vậy, đã quen quan tâm đến mỗi một người bên cạnh mình.
Còn Lãnh Dịch Diêm ngồi một mình ở cạnh bàn, lúc và cơm lại ngước mắt nhìn hai cặp vợ chồng chia ra ngồi ở hai đầu bàn ăn.
Chẳng hiểu sao cậu ta lại cảm thấy cơm hôm nay thật khó nuốt, chẳng có mùi vị gì cả.
Chỉ chốc lát sau, Lãnh Dịch Trì bưng rượu vang chạm ly với Tần Bách Duật, nhấp một ngụm nhỏ rồi nói, “Tiểu Diêm, về nhà họ Ôn bên kia, ngày mai cậu dành thời gian đi tới bệnh viện thăm người ta một chút đi.”
“Không đi!” Lãnh Dịch Diêm từ chối rất thẳng thừng.
Ấn đường Lãnh Dịch Trì lập tức nhíu chặt lại, giọng điệu đầy cảnh cáo: “Không đi cũng phải đi, đây là lễ nghĩa cơ bản. Ngày đó ở Lệ Thành, cậu vứt bỏ cô ấy, nhà họ Ôn không nói gì cũng không có nghĩa là trong lòng không nhớ tới chuyện này. Gần đây ông nội đã ra ngoài dưỡng bệnh rồi, nếu như ông biết thì nhất định sẽ lột da cậu!”
Vẻ mặt lười biếng của Lãnh Dịch Diêm dần trở nên âm u, khóe mắt trào dâng vẻ ác độc, cất giọng trào phúng, “Nếu như cô ta không hạ thấp bản thân đi theo em thì đã không đi lạc!”
Mặc dù lời này rất khó nghe nhưng lại rất có lí.
Ngay cả Lãnh Dịch Trì cũng giật mình vì những lời này của cậu ta, trừng mắt nhìn em trai mình chằm chằm, muốn ra tay nhưng lại sợ đánh chết người.
Bầu không khí trên bàn cơm bất thình lình trở nên căng cứng.
Nghiên Thời Thất cúi đầu lùa cơm. Đây là chuyện trong nhà người khác, cô là người ngoài không có quyền can thiệp vào.
Mà Tần Bách Duật ngồi bên cạnh cô chỉ thờ ơ hút thuốc sau khi ăn vài miếng cơm. Thỉnh thoảng anh sẽ xoay người sang hướng ngược lại với cô để nhả khói mù. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m Sau một hồi ngưng trệ ngắn ngủi, Lãnh Dịch Diêm lại nói ra vài lời cực sốc, “Đợi ông nội quay về, em sẽ đích thân nói rõ chuyện hủy bỏ hôn ước. Cho dù em độc thân cả đời cũng sẽ không lấy cô ta.”
Thái độ của Lãnh Dịch Diêm cứng rắn như vậy lại khiến cho Nghiên Thời Thất buộc phải nhìn sang.
Vì sao cậu ta lại ghét Ôn Tri Diên đến vậy chứ?!
Không thể nào không có chút lí do đúng không?
Mấy giây sau, trong mắt Tần Bách Noãn lộ ra vẻ khó hiểu, thay Nghiên Thời Thất hỏi ra thắc mắc, “Tiểu Diêm, rốt cuộc là Diên Diên đã làm em mất lòng chỗ nào vậy? Sao em lại ghét con bé đến vậy?”