Người Dấu Yêu Ơi

Chương 330



CÔ LÀ NGƯỜI NHÀ HỌ ÔN Ở ĐẾ KINH?
Đêm thu tối mịt, chùm đèn rủ xuống trước quán lẩu chập chờn theo gió, cái bóng in dưới đất cũng lúc sáng lúc tối.

Ôn Tranh không hề chớp mắt, lúc nhìn vào mặt Nghiên Thời Thất cứ như đang nhìn một “mình” khác.

Cô đút một tay vào túi, ngón tay kẹp thuốc lá khẽ vuốt cằm, “Cô là người Đế Kinh?”

“Không phải, tôi là người Lệ Thành!” Nghiên Thời Thất hỏi gì đáp nấy.

Có lẽ là do hai người giống nhau đột nhiên gặp mặt, dù cả hai nhìn rất bình thản trấn định, nhưng trong mắt vẫn lóe lên vẻ hoang mang và dò xét.

Lại rơi vào im lặng, Nghiên Thời Thất đắn đó giây lát rồi vẫn nói ra điều thắc mắc từ tận đáy lòng: “Cô là người nhà họ Ôn ở Đế Kinh?”

Câu hỏi hơi đường đột, nhưng cô vẫn thốt ra.

Họ Ôn, mặt mũi lại giống cô, chiều cao cũng giống. Cô nhớ lại thái độ của bà Liên đối với Ôn Tri Diên, và sự nghi ngờ của bà Liên đối với cô. Đủ loại nhân tố kết hợp với nhau, dệt thành suy đoán của cô.

Nhưng Ôn Tranh lại nói thế nào đây?

Ôn Tranh hút thuốc, cười khẽ một tiếng, nhưng nụ cười đó không hiện trong mắt, mà cực kì lạnh.

Cô nói rất kiên quyết: “Không phải.” Sau đó lại bồi thêm một câu đầy ý mỉa mai: “Tôi không có cái phúc này!”

Thái độ của Ôn Tranh rất lạ. Cô lên tiếng phủ nhận, nhưng Nghiên Thời Thất lại nghe được ý đùa cợt trong lời nói của cô.

Nếu không liên quan tới nhà họ Ôn, vậy sự mỉa mai bắt nguồn từ đâu?

Lúc này, có mấy cái đầu ló ra khỏi quán lẩu, là người ngồi chung bàn với Ôn Tranh.

“Đội… đội trưởng, hai người nói chuyện phiếm xong chưa? Chúng ta còn có nhiệm vụ!” Tiểu Lục run giọng hỏi ở cửa ra vào.

Ôn Tranh quay đầu, tiện tay dụi tắt điếu thuốc đã cháy hết vào thùng rác bên cạnh, “Đến ngay đây!”

Dứt lời, cô lại nhìn sang Nghiên Thời Thất bằng đôi mắt trong veo, “Lưu số điện thoại nhé?”

“Được!”

Biết Ôn Tranh còn có việc, Nghiên Thời Thất báo nhanh số di động. Sau khi hai người trao đổi số điện thoại xong, Ôn Tranh lại hỏi: “Số điện thoại này có thể tìm được WeChat không?”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
“Có thể.” Sau khi Nghiên Thời Thất gật đầu đáp lại, Ôn Tranh liền dẫn ba chàng trai lên chiếc xe hàng rất cũ ở đầu đường cách đó không xa.

Nghiên Thời Thất đứng tại chỗ nhìn hồi lâu, mãi đến khi không còn thấy đuôi xe của họ nữa thì đúng lúc bị ai đó vỗ vai.

Cô liếc qua, chỉ thấy Doãn An Táp lo lắng đứng bên cạnh, “Thập Thất, hai người nói chuyện gì vậy? Không có chuyện gì chứ?”

Cô gái kia quá giống Thập Thất, nếu che mũi và miệng lại, cô nghi ngay cả mình cũng không chắc có thể phân biệt được rốt cuộc ai là ai.

Nghiên Thời Thất mỉm cười với Doãn An Táp, lắc đầu: “Không có gì, chúng ta đi thôi.

***

Ngồi lại xe chuyên dụng, Nghiên Thời Thất liên tục cụp mắt nhìn vào màn hình điện thoại.

Cô vừa mới add WeChat của Ôn Tranh. Ảnh đại diện của cô ấy rất đặc biệt, là một cây súng chĩa vào con chim.

Còn giao diện vòng bạn bè thì chỉ có một lằn ngang sạch sẽ, không có bất kì nội dung gì.

Ôn Tranh…

Sau khi đưa Doãn An Táp về khách sạn nghỉ ngơi, Mục Nghi vòng qua một con đường thì đã tới khách sạn Tần thị.

Lúc xuống xe, ánh mắt của Nghiên Thời Thất vẫn mông lung. Bước vào đại sảnh, cô vô tình ngước mắt thì đã thấy Tần Bách Duật đứng trước cửa thang máy cách đó không xa, đút một tay vào túi nhìn cô.

Có Mục Nghi ở đây, anh luôn biết được chính xác tất cả hành tung của cô.

Nghiên Thời Thất giải phóng những cảm xúc trong lòng, bước nhanh đến trước mặt anh, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, cười, “Đang chờ em sao?”

Anh chỉ nhếch môi, không lên tiếng, vươn tay xách túi da trong tay cô, rồi kéo cô vào thang máy.

Khi cửa thang máy từ từ đóng lại, anh nhìn vào khuôn mặt đang cố che giấu cảm xúc của cô, khẽ thở dài và nói: “Có tâm sự à?”