Người Dấu Yêu Ơi

Chương 344



COI CÔ LÀ MÁY RÚT TIỀN SAO?
Việc bọn họ thường xuyên đến Đế Kinh in đậm trong trí nhớ Nghiên Thời Thất.

Đôi khi vài tháng họ đi một lần, cũng có khi một hoặc hai tháng họ lại đi.

Chuyện đó bắt đầu từ khi nào nhỉ? Trong trí nhớ của cô thì cũng nhiều năm rồi, ít nhất không chỉ sáu năm.

Là họ chu cấp cho Ôn Tri Diên tiêu xài hoang phí sao?

Là họ mua mấy căn nhà cho Ôn Tri Diên à?

Ôn Tranh liếc thấy Nghiên Thời Thất chùng xuống trầm ngâm, lông mày cô dãn ra, ánh mắt nóng bỏng, “Nếu chị đoán không lầm, chắc chắn cặp vợ chồng đó là cha mẹ hiện tại của em!”

Nghiên Thời Thất không nói gì, chỉ quay lưng đi về phía ghế xô pha.

Cô muốn tìm điện thoại di động để xem có lưu giữ tấm ảnh nào của ông Nghiên và bà Liên trong album ảnh không?

Lúc này, cô đang vội vã lục tìm chiếc điện thoại của mình, thậm chí tay khẽ run rẩy.

Cô đột nhiên cảm thấy rất chua xót. Nếu những gì Ôn Tranh nói là sự thật, vậy thì rốt cuộc ngay từ đầu bọn họ đã dùng bao nhiêu tiền để chu cấp cho Ôn Tri Diên?

Cho tới sau này, khi kinh tế nhà họ Nghiên gặp khó khăn, họ lại dùng cuộc hôn nhân của cô để đổi lấy lợi ích gia tộc.

Nếu cô không gặp anh Tư, nếu cô không gặp Ôn Tranh, có phải cô sẽ phải dùng cả cuộc đời mình để trả chi phí cho tất cả những thứ này không?

Mặc dù trong lòng suy sụp, nhưng suy nghĩ của Nghiên Thời Thất lại cực kì rõ ràng.

Cô nghĩ về những lời mà bà Liên nói với cô trong những ngày đầu liên hôn:

… Nuôi cô bao nhiêu năm, cho cô ăn ngon mặc đẹp như vậy, bây giờ gia đình gặp khó khăn, cô hi sinh một chút cũng không được sao?

Ồ, hóa ra, sự tồn tại của cô trong nhà họ Nghiên chính là vật hi sinh.

Hóa ra, manh mối đã lộ ra từ khi đó, có điều cô chưa bao giờ nghi ngờ xuất thân của mình.

Sau khi run rẩy tìm thấy điện thoại, Nghiên Thời Thất hít một hơi thật sâu, buộc mình phải trấn tĩnh lại.

Trong album điện thoại có ba nghìn bức ảnh. Cô trượt màn hình từng chút một, khuôn mặt căng thẳng đến không thể tưởng tượng nổi.

Tìm thấy rồi.

Đó là tấm ảnh cô chụp chung với ông Nghiên, không có bà Liên.

Trong điện thoại của cô không có lấy một tấm ảnh tình cảm chụp chung với mẹ.

Thấy Nghiên Thời Thất lộ vẻ ưu tư, ánh mắt Ôn Tranh lóe lên sự lo lắng. Cô bước từ cửa sổ quay lại ngồi xuống ghế xô pha, mím môi, muốn an ủi Nghiên Thời Thất nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

“Có phải ông ta không?” Nghiên Thời Thất giơ điện thoại lên, đưa tấm ảnh chụp cô và ông Nghiên ra trước mặt Ôn Tranh.

Tâm trí cô đang rối bời, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Ôn Tranh, cô lại bất ngờ bình tĩnh lại.
WebTru yenOn linez . com
Ánh mắt của Ôn Tranh rơi vào bức ảnh. Chưa đầy một giây, cô đã ngước lên nhìn khuôn mặt của Nghiên Thời Thất, lời nói nhẹ bẫng mà đau thấu tim, “Ừ, là ông ta.”

Thì ra là vậy!

Chưa cần đến sự thật tường tận, chỉ riêng câu trả lời của Ôn Tranh đã làm tan vỡ những niềm tin vững chắc mà cô luôn tin tưởng trong những năm qua.

Ông Nghiên đối xử với cô rất tốt, cô trân trọng tình cảm cha con đó.

Kết quả là ông ta lại sử dụng tiền của nhà họ Nghiên để chu cấp cho Ôn Tri Diên, sử dụng mọi thứ của cô để mang lại lợi ích cho nhà họ Nghiên.

Từ khi còn nhỏ bà Liên đã không thương yêu cô. Cô cũng đã quen, nên không mong đợi gì thêm.

Hóa ra là, bà ta chỉ không thích con của người khác mà thôi, khác máu tanh lòng, đúng là chẳng sai.

Nhưng sai ở chỗ, họ biết tất cả nhưng lại lừa gạt cô.

Thậm chí cách đây không lâu, bà Liên bảo cô đưa năm triệu, có phải cũng là để chu cấp cho Ôn Tri Diên tiêu xài hay không?!

Họ coi cô là gì? Máy rút tiền sao?

Họ coi nhà họ Tần là gì? Phiếu séc để bọn họ đổi lấy tiền?

Ôn Tranh chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của Nghiên Thời Thất. Thấy dáng vẻ trống rỗng hốt hoảng của cô, cuối cùng Ôn Tranh đưa tay hạ cánh tay vẫn còn đang cầm điện thoại của cô xuống, vụng về an ủi: “Đừng hoang mang. Mạng của chị, Ôn Tri Diên còn muốn lấy. Thủ đoạn của cô ta không chỉ có vậy thôi đâu!”