Người Dấu Yêu Ơi

Chương 363



ANH ĐẾN VÙNG NÚI BÌNH TÚC LÀM GÌ?
Nghiên Thời Thất nghe xong liền hoang mang gật gù, xoa xoa chiếc bật lửa trong tay, “Ừm... mười bốn năm trước, lúc anh mười lăm tuổi nhỉ.”

Dứt lời, cô chợt giật mình... Mười bốn năm trước?

Vừa nghĩ đến đây, mắt Nghiên Thời Thất lập tức sáng lên. Cô đập vào khuỷu tay anh, nét mặt đầy ngạc nhiên, “Anh Tư, trùng hợp ghê, mười bốn năm trước em cũng từng tới đó! Anh đến làm gì? Chẳng lẽ cũng tham gia trại hè cấy mạ!”

Cô tưởng chỉ trường học của mình mới tổ chức trải nghiệm hoạt động xã hội của nông dân như vậy. Không ngờ mười bốn năm trước anh Tư cũng đã đến đó.

Nói thật, cô không có ấn tượng tốt về vùng núi Bình Túc.

Nghèo khó, xa xôi, giao thông bất tiện, lại còn có thôn xóm bài xích người ngoài.

Cô loáng thoáng nhớ rằng năm đó cô còn gặp một cậu thiếu niên ăn mày toàn thân đẫm máu ở vùng núi Bình Túc.

“Em đang nghĩ gì thế?”

Lúc này bên cạnh cô, điếu thuốc trên đầu ngón tay anh đã sắp cháy hết.

Anh vươn tay nâng chiếc cằm thanh tú của cô lên, kéo đến trước mặt mình, trầm giọng hỏi.

Gương mặt của cô vừa xuất hiện rất nhiều cảm xúc, có mâu thuẫn, có giật mình, cũng có một chút bối rối khi rơi vào hồi ức.

Cô nhớ ra điều gì?

Ánh mắt mơ màng của Nghiên Thời Thất dần dần tập trung lại theo động tác của anh, cô cười rạng rỡ, “Không nghĩ gì đâu, chỉ là em hơi mong chờ được gặp người quen cũ của anh thôi.”

Cứ cho là mong chờ đi.

Cặp mắt sắc bén của anh hiểu rõ ánh sáng vừa khẽ lóe lên trong đôi mắt cô. Anh cúi xuống trao cho cô một nụ hôn vừa nồng nàn vừa mạnh mẽ.

Dù trong lòng có xót xa, nhưng chuyện ở Bình Túc thì vẫn phải làm.

***

Gần mười hai giờ, Mục Nghi báo tin đã tìm thấy Lăng Mật.

Nghiên Thời Thất nghe được âm thanh trong điện thoại, bỗng bật dậy từ lồng ngực của anh, không đọc kịch bản đang cầm trên tay nữa, đôi mắt trong veo như nước mở to, nét mặt nghe ngóng vô cùng nghiêm túc.

Anh cầm di động kề sát bên tai, bình tĩnh nghe Mục Nghi báo cáo. Vài giây sau, anh trầm giọng lên tiếng: “Bảo vệ cho cẩn thận, tôi đến ngay.”

Anh đặt di động xuống, Nghiên Thời Thất liền ghé sát lại, “Cô ta không sao chứ?”

Dù không ưa Lăng Mật nhưng cô cũng không mong cô ta gặp bất cứ chuyện bất trắc nào.

Đôi mắt cô trong veo như nước, long lanh thuần khiết không chút vẩn đục.

Dường như chỉ cần liếc mắt là anh có thể nhìn thấu đáy mắt của cô. Không hề có sự đắc thắng cười trên nỗi đau khổ của người khác, chỉ có sự thẳng thắn bình tĩnh.

Tâm tư của cô gái mà anh yêu vô cùng trong sáng.

Không chống cự nổi ánh mắt chăm chú dịu dàng của cô, hơi thở của anh dần nặng nề, không kiềm chế được mà hôn cô.

Cô giãy giụa vài cái nhưng không đẩy ra.

Mãi cho tới lúc được buông ra, cô mới cảm thấy khóe môi mình hơi đau.

“Em có muốn đến xem không?” Giọng nói của anh khàn khàn sạn đục, cặp mắt sâu thẳm như mực nhìn cô cháy bỏng.

Nghiên Thời Thất đột nhiên cảm thấy mình giống như con mồi, còn anh chính là thợ săn. Nguồn : we btruy en onlin ez.com

Ảo giác thôi, anh Tư có bệnh thầm kín mà!

Sau khi trấn tĩnh lại, Nghiên Thời Thất xoa khóe môi, nhẹ nhàng gật đầu, “Em muốn đi.” Sau đó cô hỏi thêm: “Cô ta không sao chứ?”

“Không sao, chỉ bị bắt cóc thôi!”

Động tác quay người của Nghiên Thời Thất khựng lại một giây, lại còn chỉ bị bắt cóc mà thôi?

Nghe ra thì cứ như đối với bọn họ, bắt cóc chỉ là một chuyện bình thường nhỏ nhặt.

***

Phía tây bắc Lộ Thành, thôn Thành Trung.

Nghiên Thời Thất đi xe chuyên dụng đến, cô ngồi gần cửa sổ, ngắm phong cảnh bên ngoài.

Trên tường rào bao quanh rất nhiều căn nhà mái bằng đều có chữ “đang phá dỡ” được khoanh tròn.

Có những ngôi nhà đã phá gần xong, thỉnh thoảng lại có xe thi công lướt qua trên đường như con thoi, mặt đất gồ ghề, xe chạy vô cùng tròng trành.

Khu vực này chính là vùng thôn quê bị giải tỏa. Nhà nước đang quy hoạch để thành lập khu phát triển mới, vừa khởi công được ba tháng. Ngoài mấy hộ gia đình chưa chịu chuyển đi thì những cư dân khác đã rời khỏi nơi này từ lâu.

Lăng Mật bị giấu ở đây, quả thật không dễ tìm.