ANH, CHÍNH LÀ TÊN ĂN MÀY ĐÓ! Mười bốn năm trước, chính là ở đầu hẻm u ám ẩm ướt này, cô gặp một cậu thiếu niên ăn mày cả người đầy máu, trên cổ chân còn bị khóa xích sắt nữa.
Ánh mặt trời buổi chiều năm đó chiếu nghiêng một góc này, cậu thiếu niên nhếch nhác kia nghiêng ngã lảo đảo đi dọc theo góc tường.
Bụi đất bám đầy gò má cậu, không nhìn ra được mặt mũi vốn có. Chỉ có cặp mắt đen láy cảnh giác kia là khắc sâu trong ấn tượng người gặp.
Thậm chí quần áo trên người cậu cũng vô cùng rách rưới, áo sơ mi trắng đã nhuộm bẩn và vết máu, quần dài thủng lỗ. Sợi xích sắt bị khóa trên cổ chân dài khoảng nửa mét, đầu kia được cậu cầm trong tay, bước đi khó khăn.
Đó là cô mười tuổi lần đầu tiên nhìn thấy một thiếu niên thảm hại như vậy.
Lúc lấy lại tinh thần từ trong kí ức, Nghiên Thời Thất thương xót thở dài một tiếng, “Em không biết sau đó cậu ăn mày đó có được cứu hay không.”
Hình ảnh ẩn sâu trong kí ức càng trở nên rõ ràng đầy đủ hơn.
Không biết sự giúp đỡ của cô năm đó có ích lợi gì với người đó không?
Ánh mặt trời dần dần ngả về Tây, tiếng gió xuyên qua nhà ở thấp bé ở Bình Túc, lướt qua gò má gợi lên sự thê lương của bầu không khí im lìm vắng vẻ.
Sau đó, lời nói trầm thấp khó hiểu của Tần Bách Duật bị tiếng gió thổi lọt vào tai cô, “Anh, chính là tên ăn mày đó!”
Ánh mắt của Nghiên Thời Thất vẫn còn vương vấn ở nơi đầu hẻm đổ nát thì bỗng dưng nghe thấy những lời được tiếng gió đưa tới này, cô lập tức giật bắn người.
Mấy giây sau, cô mới chậm rãi xoay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen như mực của Tần Bách Duật, không dám tin.
Năm tháng luân phiên, dường như đôi mắt anh trùng khít thành một với đôi mắt của cậu thiếu niên đó.
Tim cô đập dồn, rối loạn mất tốc độ.
Hình ảnh mười bốn năm trước giống như tua lại từng tấm từng tấm một, rồi kéo nhau trở lại.
Khi đó...
Nghiên Thời Thất theo đội ngũ giáo viên hướng dẫn đi sâu vào đầu đường cuối ngõ thôn Bình Túc.
Cô vô cùng phấn khởi đi sau cùng đội ngũ, đôi mắt to xinh đẹp long lanh nước nhìn quanh quất khắp nơi.
Một đứa trẻ từ nhỏ đã sống trong thành phố cho nên có rất nhiều tò mò và tưởng tượng xa vời đối với cuộc sống trong thôn xóm.
Tuổi thơ của cô chưa từng nhìn thấy gà, vịt, ngỗng trong sân và ngói nhà gạch đất.
Đối với cô mà nói, toàn bộ những thứ này giống như một thế giới khác tràn đầy mới lạ, chờ đợi cô đi thăm dò niềm vui trong đó.
Vì vậy, cô càng đi càng chậm, dần dần rời khỏi đội ngũ. Gần hai mươi người bạn nhỏ trước mặt cũng đang ríu rít nói không ngừng nghỉ. Mà giờ phút này, trong năm giáo viên đi cùng chỉ còn lại ba người bận bịu chỉnh đốn hàng ngũ đi ở phía trước, hai người còn lại đã tới chỗ tập hợp dừng chân trước rồi.
Trong rất nhiều nhà dân trên đường đi, thỉnh thoảng sẽ có một người đi ra, hoặc là quan sát hoặc là tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm bọn họ.
Mà những ánh mắt đó cũng không phải thân thiện.
Ít nhất trong mắt của Nghiên Thời Thất mười tuổi, họ không có sự nhiệt tình hiếu khách mà người lớn nói.
Cô nắm chặt cầu vai ba-lô nhỏ màu hồng của mình, cảm thấy căng thẳng cúi đầu xuống, bước chân vội vã.
Chẳng mấy chốc, lúc cô ngước mắt lên lần nữa thì cũng chỉ nhìn thấy đội ngũ học sinh phía trước sắp di chuyển vào đầu hẻm.
Cô nôn nóng, nâng ba-lô sau lưng chạy về phía trước.
Vừa mới vòng qua đầu hẻm chỗ rẽ, cô không đuổi kịp đội ngũ nhưng lại đụng phải một đôi mắt cảnh giác như chim ưng.
Cô hoảng sợ, đứng trước mặt anh không biết phải làm sao.
“Anh, anh...” w๖ebtruy๖enonlin๖ez Cô nhỏ bé, giọng run rẩy. Đầu vai và thắt lưng thiếu niên nhuộm vết máu, ánh mắt sắc bén khiến cô sợ hãi bất an.
Cô là cô Cả của nhà họ Nghiên, toàn bộ ấn tượng từ khi hiểu chuyện tới nay đều là tốt đẹp đơn thuần. Ngay cả ở Lệ Thành cô cũng rất ít khi gặp phải ăn mày, chứ nói gì người xuất hiện ở trước mặt cô bây giờ là một thiếu niên cả người đầy máu với ánh mắt hung ác.
Chắc cậu ta là ăn mày nhỉ, chứ nếu không vì sao lại thê thảm như vậy?