ĐÂY LÀ THÓI ĐỜI! Sau lưng Đoan Mộc Lam Nhã là người cha luôn luôn nghiêm khắc của Ôn Tranh. Lúc này trong mắt ông cũng lấp loáng ánh nước. Ông không nói câu nào, nhưng lại không kìm được mà hấp háy mũi.
Ôn Tranh thấy vậy khẽ buông mắt xuống, cô điều chỉnh hô hấp rồi cất giọng khàn khàn nói: “Ba mẹ, có định nhận Tiểu Thất không?”
Cô ẩn nhẫn kìm nén sự oán hận của bản thân, dùng câu hỏi vùi lấp những đau buồn, câu đầu tiên cất lên là muốn cho Nghiên Thời Thất một thân phận đàng hoàng.
Nếu muốn nhận, vậy thì bàn tiếp.
Nếu không muốn nhận cũng không sao.
Cô sẽ coi nửa đời trước của mình ở nhà họ Ôn như sương như gió, còn năm tháng sau này, cô chỉ có một người thân duy nhất là Tiểu Thất mà thôi.
Chấp niệm của Ôn Tranh rất sâu, nó đến từ sự yêu thương cô dành cho Nghiên Thời Thất, cũng đến từ oán hận cô dành cho Ôn Tri Diên.
Sâu như khắc vào xương tủy, đời này cũng không thể xóa bỏ.
Cô hỏi xong liền nhìn xoáy vào ông bà Ôn không chớp mắt chờ câu trả lời.
Tình thân sau năm năm xa cách đã trở nên vô cùng mong manh, không chịu nổi một chút tổn thương nào nữa.
Cô chỉ muốn biết, giữa Ôn Tri Diên và Nghiên Thời Thất, bọn họ sẽ lựa chọn như thế nào.
Đoan Mộc Lam Nhã lau nước trên khóe mắt, chậm rãi nhìn về phía Nghiên Thời Thất đang đứng cạnh giường bệnh, ánh mắt vẫn vương hơi nước nhưng rất kiên định, “Nhận chứ, nếu Tiểu Thất là em gái con thì ba mẹ nhất định sẽ đưa con bé về nhà họ Ôn.”
Đúng lúc này, Ôn Tĩnh Hoằng cũng lập tức lên tiếng, “Đúng, chỉ cần con bé là con cháu nhà họ Ôn thì đương nhiên phải nhận về.”
Những lời này vừa dứt khoát lại trang trọng, lập tức làm cho thái độ của Ôn Tranh cũng hơi dịu đi.
Cô chậm chạp quay sang nhìn Nghiên Thời Thất, hơi mỉm cười, ánh mắt tràn ngập dịu dàng, “Cho dù em ấy có phải con cháu nhà họ Ôn hay không, thì vẫn là em gái con.”
Nói xong, Ôn Tranh lại quay sang Ôn Tĩnh Hoằng và Đoan Mộc Lam Nhã, hít sâu vào một hơi, chầm chậm nói, “Mẹ, hai người cũng không làm gì sai, không cần xin lỗi con.”
Chẳng qua là thiên vị một đứa con khác mà thôi, chẳng qua là bị một vỏ bọc phù phiếm làm lóa mắt mà thôi.
Đâu có ai trên thế giới này có thể ngờ, người thân thiết nhất bên cạnh mình lại mang chiếc mặt nạ giả nhân giả nghĩa để che giấu lòng dạ độc ác bên trong.
Nói xong mấy lời này, hơi thở của Ôn Tranh hơi gấp gáp.
Nghiên Thời Thất vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh liền tiến lên đút cho cô mấy thìa nước, lau miệng cho cô, cười dịu dàng: “Chị nghỉ một lát đi. Vất vả lắm mới giành được chị khỏi tay thần chết, em cũng không muốn mất chị lần nữa đâu.”
Nghiên Thời Thất cố ý nói cho ông bà Ôn nghe, cũng muốn để họ biết Ôn Tranh đã từng trải qua cuộc sống cực nhọc đến mức nào.
Cô không hề để ý đến việc bản thân có thể bước vào nhà họ Ôn hay không.
Cô chỉ muốn Ôn Tranh bình an, chỉ muốn rõ ràng thân thế của mình để có thể an tâm bước tiếp trên cuộc đời mình mà không cần lo lắng gì cả.
Vừa rồi mặc dù ông bà Ôn nói rất chắc chắn, nhưng thật ra vẫn còn gượng gạo.
Họ không ngừng nhấn mạnh rằng, nếu cô là em gái của Ôn Tranh thì chắc chắn sẽ nhận cô về nhà họ Ôn.
Nhưng bọn họ không hề nói rằng cô là con gái mình.
Kết quả này cô đã liệu trước từ khi biết được thân phận của mình rồi.
Thế giới của người trưởng thành đâu thể hoàn toàn nhào nặn theo ý mình?
Họ yêu thương Ôn Tri Diên đã bao năm, cho dù bắt đầu vén lớp sương mù che mắt bấy lâu để tiếp nhận sự thật thì họ vẫn vô thức tiếp tục hướng về phía Ôn Tri Diên.
Đây là nhân tình thế thái, chẳng qua chỉ là có tình cảm lâu dần trở thành thói quen mà thôi. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Đúng như suy nghĩ trước đây của cô, thương yêu suốt bao năm, sao có thể nói chấm dứt một sớm một chiều là được ngay?
Chẳng ai sai cả, chỉ là cuộc đời khó lường, khiến thân thế của hai người bị hoán đổi mà thôi.
“Ồ, có chuyện gì thế?” Cửa phòng bệnh mở ra, không khí đè nén bên trong bị giọng nói của Ôn Nhĩ Hoa phá tan...