Người Dấu Yêu Ơi

Chương 504



EM MUỐN GẶP ÔN TRI DIÊN!
Ôn Nhĩ Hoa nhìn hai người đối diện, thất vọng lắc đầu, “Tĩnh Hoằng, lúc hai người điều tra sự thật có phải vẫn luôn cố gắng tránh né điều gì không? Cậu mợ chỉ thắc mắc vì sao Tranh Tranh còn sống quay trở về, nhưng không nghĩ đến tại sao trước đó con bé phải chết à?”

Hai tay Ôn Tĩnh Hoằng siết thật chặt, lồng ngực phập phồng dữ dội, hơi thở dồn dập nhìn Ôn Nhĩ Hoa, “Chị Cả, có thật là con bé làm vậy với Tranh Tranh không?”

Bảo ông phải làm sao tin chuyện này đây?

Đứa con ông coi như châu báu, yêu thương suốt bao nhiêu năm, không chỉ không phải con ruột của ông, mà còn là thủ phạm mưu hại một đứa con ruột khác!

Ôn Nhĩ Hoa cười nhún vai, “Nếu muốn biết thì sao cậu không tự điều tra đi? Người khác nói thì cậu mợ đều tin, còn tin suốt bao nhiêu năm. Mà một khi hai người muốn biết thì dùng mạng lưới nhà họ Ôn là tra ra được thôi. Chị cho hai người một tuần để điều tra rõ mọi chuyện. Nếu không làm được thì cứ theo lời ba, dẫn theo Ôn Tri Diên rời khỏi nhà họ Ôn đi. Nhà chúng ta rõ ràng là dòng dõi Nho gia lâu đời, không cho phép đứa con gái tâm địa gian xảo mưu mô như vậy làm hoen ố danh tiếng gia giáo của chúng ta. Còn nữa, trước khi hai người tra rõ sự thật thì tạm thời đừng có đến đây nữa. Tiểu Thất và Tranh Tranh có người thật sự quan tâm đến chúng nó che chở, Ôn Nhĩ Hoa này cũng tuyệt đối không cho phép bất kì ai làm tổn thương đến hai đứa nó dù chỉ một chút.”

***

Vợ chồng Ôn Tĩnh Hoằng uể oải rời khỏi phòng bệnh của bệnh viện Hối Nhân.

Có thể thấy, cuộc nói chuyện với Ôn Nhĩ Hoa đã làm bọn họ suy sụp đến mức nào.

Đúng hơn thì chuyện làm bọn họ suy sụp là chuyện Ôn Tri Diên muốn mưu sát Ôn Tranh.

Đối với cách xử lí của Ôn Nhĩ Hoa, Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh không có ý kiến gì.

Thay vì ở đây nghi kị nhìn nhau không nói gì, trải qua thời gian mơ hồ không rõ ràng, không bằng mọi người đều đi làm chuyện bản thân phải làm, cũng coi như dành thời gian để bình tĩnh tỉnh táo lại.

Sau khi vợ chồng Ôn Tĩnh Hoằng rời đi, Ôn Nhĩ Hoa xa xăm nhìn cửa phòng đóng kín rất lâu.

Bầu không khí yên tĩnh lần thứ hai bị phá vỡ, nhưng lần này là Ôn Tranh cất tiếng bằng giọng nói run rẩy, “Bác Cả, bác điều tra chuyện năm đó rồi sao?”

Nghe thấy vậy, Ôn Nhĩ Hoa dời ánh mắt, nhìn sang Ôn Tranh, dịu dàng nói: “Bác có điều tra, nhưng rất nhiều chi tiết đều không được rõ ràng. Bác đoán là cậu tư Tần và cậu Lôi cũng đang điều tra chuyện này đúng không. Nếu mọi người đều chung mục đích, vậy cứ để ba mẹ cháu cũng góp một tay đi, để bọn họ tự mình trải nghiệm xem cái gì gọi là tuyệt vọng.”

Ôn Tranh không nói nữa, chỉ mệt mỏi nhắm mắt lại.

Thật ra ngay bản thân cô cũng chưa điều tra rõ ràng chuyện năm đó có phải do Ôn Tri Diên ra tay hay không.

Nhưng trong thâm tâm cô luôn có một lời mách bảo, chắc chắn Ôn Tri Diên có động cơ đưa cô vào chỗ chết.

Chỉ một lát sau, Ôn Nhĩ Hoa dặn dò hai người vài câu xong cũng rời đi. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Sau khi bà đi, trong phòng cũng chỉ còn lại bốn người.

Nghiên Thời Thất xoay người nhìn về phía Tần Bách Duật và Lôi Duệ Tu đang nghiêm nghị ngồi trên xô pha cạnh cửa sổ. Hai người cũng đang nhìn lại cô. Cô xoa xoa gò má, muốn cười mà không được: “Em muốn gặp Ôn Tri Diên!”

“Được!”

“Em định làm gì?”

Hai giọng nói đồng thời vang lên từ Tần Bách Duật và Ôn Tranh.

Nghiên Thời Thất cười dịu dàng với Tần Bách Duật, sau đó quay lại nhìn Ôn Tranh, ánh mắt mơ hồ hơi nước, “Đương nhiên là đòi trước một ít quyền lợi.”

Ôn Tranh có vẻ không đồng ý lắm. Cô suy nghĩ xem phải nói thế nào để Nghiên Thời Thất từ bỏ ý định này.

Đúng lúc này, Lôi Duệ Tu đứng dậy bước tới, anh cầm ly nước ở đầu giường, thừa dịp Ôn Tranh mở miệng định nói gì thì nhét luôn ống hút vào miệng cô, “Uống nước đi!”

Ôn Tranh đang muốn nói chuyện lại bị cưỡng chế uống nước: “...”