THÌ RA ĐÊM HÔM ĐÓ CÔ KHÔNG NGẤT XỈU! Hơi thở Ôn Tri Diên ngưng trệ, cô ta siết chặt điện thoại theo bản năng, đứng bên cạnh kệ cổ nhìn Nghiên Thời Thất.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng đầu ngón tay Nghiên Thời Thất gõ lên mặt bàn.
Ôn Tri Diên thoáng nhìn cánh cửa sổ gỗ, như đang tính toán nhìn sương phòng bên ngoài. Bắt gặp ánh mắt của cô ta, Nghiên Thời Thất cười khẽ sâu xa, “Không cần phải nhìn, hôm nay tôi tới một mình.”
“Cô muốn làm gì?” Ôn Tri Diên căng người ra đề phòng như phòng dịch.
Cô ta thế này, đã mất đi dáng vẻ ngốc nghếch của một cô gái si tình lúc đứng trước mặt Lãnh Dịch Diêm, cũng không còn là một cô con gái ngoan ngoãn khôn khéo nữa.
Ừm, xem ra cô ta cũng có tới mấy gương mặt cơ đấy.
Nghiên Thời Thất dùng đôi mắt đánh giá lướt mấy vòng trên người Ôn Tri Diên, rồi sau đó mới bật cười thành tiếng, “Ở đây không có người ngoài, cô còn giả vờ dè dặt như vậy là có ý gì? Cô Ôn Tri Diên? Hay nên nói là, cô Nghiên Tri Diên?”
Có lẽ sự châm chọc của Nghiên Thời Thất đã chọc trúng chỗ đau của Ôn Tri Diên, cô ta lập tức mím môi, ngay sau đó thì sửng cồ nói: “Tôi họ Ôn, không phải họ Nghiên!”
“Không phải họ Nghiên, mà cô phóng tay tiêu tiền của nhà họ Nghiên như vậy sao?”
Ôn Tri Diên lập tức rủ mắt xuống, không tiếp lời.
Nghiên Thời Thất nhìn chằm chằm vào cô ta, đặt một tay trên bàn, một tay đút trong túi áo khoác. Mấy giây sau, cô thấy Ôn Tri Diên lại ngẩng đầu lên, trong mắt chan chứa ánh nước.
Cô ta nghẹn ngào nói: “Cô Nghiên, cô hùng hổ dọa người như vậy, có phải là muốn thân phận nhà họ Ôn không?”
Nghiên Thời Thất: “...”
Sắc mặt này nói thay đổi là thay đổi ngay. Có kĩ năng diễn xuất đến trình độ này thì còn buồn lo gì không tìm được đối tượng để lừa gạt chứ?
Nghiên Thời Thất nhìn cô ta, bật cười lắc đầu, “Thứ nhất, tôi không hùng hổ dọa nạt ai, chỉ là muốn tới ôn chuyện với cô thôi. Thứ hai, thân phận nhà họ Ôn có gì tốt? Sao tôi phải muốn? Cô không nghe hôm đó anh tư Tần nói à, nếu như tôi muốn nhà họ Ôn thì anh ấy có thể tạo ra mười cái nhà họ Ôn để tôi vui vẻ sao!”
Nói rồi, cô mới làm ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra, bổ sung, “Xin lỗi, tôi quên mất hôm đó cô bị ngất xỉu, cho nên không nghe thấy câu này!”
Ôn Tri Diên chớp mắt, sắc mặt vẫn giữ nguyên vẻ đau khổ, “Nếu đã vậy thì tại sao cô phải làm những chuyện này? Cứ như trước kia không được sao? Tại sao nhất định phải tới nhà họ Ôn? Cô đã có hết tất cả mọi thứ rồi, tại sao vẫn còn muốn tranh giành thân phận nhà họ Ôn với tôi?”
“Tranh giành?” Nghiên Thời Thất nghe thấy chữ này thì chậm rãi đứng lên. Cô cao hơn Ôn Tri Diên rất nhiều, bước từng bước trên đôi giày cao gót đến trước mặt cô ta, ánh mắt khinh thường gằn từng chữ một, “Vị trí vốn không phải là của cô, tôi có đến nhà họ Ôn, thì cũng chỉ có thể xem như là vật về chủ cũ mà thôi. Vả lại, cho dù tôi có muốn tranh giành thì cũng là giành thứ quan trọng với cô chứ! Hay là cô nói cho tôi biết rốt cuộc đối với cô thì nhà họ Ôn quan trọng, hay là... Lãnh Dịch Diêm mới quan trọng?”
Chỉ trong một chớp mắt, sắc mặt của Ôn Tri Diên đã thay đổi.
Rất lạnh, rất tăm tối.
Đây là lần đầu tiên Nghiên Thời Thất nhìn thấy biểu cảm âm u đó trên mặt cô ta.
Tựa như một con thỏ trắng thoắt cái đã biến hình thành sói cái đang ẩn nấp vậy.
Cặp mắt cô ta lóe ra tia hung ác, hai má tròn trịa căng lên. Cô ta ngẩng đầu lên nhìn Nghiên Thời Thất, vùng da bên cánh mũi cô ta hấp háy, nhưng giọng nói lại rất từ tốn: “Nghiên Thời Thất, đến cả anh Diêm mà cô cũng muốn giành giật với tôi sao?”
Xem ra, Lãnh Dịch Diêm chính là cái vảy ngược của cô ta.
Nghiên Thời Thất khẽ nhếch môi, nghiêng người ghé sát tai cô ta cười khẩy, giọng nói đầy khiêu khích: “Có phải cô đã quên rồi không, người Lãnh Dịch Diêm thích là Ôn Tranh. Năm năm trước, cô không thể thủ tiêu được Ôn Tranh, bây giờ chị ấy đã sống lại quay về, cô cho rằng... Cô còn có cơ hội đến gần Lãnh Dịch Diêm sao?”
Nói xong câu này, Nghiên Thời Thất khẽ lắc đầu, nhìn thẳng vào đáy mắt tức tối của Ôn Tri Diên. Cô khiêu khích nhướng mày lên, nhìn cô ta với ánh mắt thương hại.
Ôn Tri Diên bị khiêu khích, hít thở sâu, nghiến chặt hàm răng, dường như ép ra một câu từ trong kẽ răng, “Không phải chị ta đã làm cô chủ nhà họ Lôi rồi sao, vậy mà còn dám muốn anh Diêm?” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Lúc này, Nghiên Thời Thất không trả lời mà vô cùng ngạc nhiên nhìn cô ta: “Cô biết hết à, thì ra đêm hôm đó cô không ngất xỉu sao! Là cô cố tình giả vờ để tránh bị nhà họ Ôn chỉ trích sao?”
Sau khi ngớ ra một lúc, Ôn Tri Diên đột nhiên bật cười, hóa ra cô ta bị dắt mũi rồi!
Nhưng chỉ trong chốc lát, vẻ mặt lạnh lẽo u ám trên mặt cô ta lại biến đổi, ánh mắt bắt ra tia tăm tối, cô ta đè giọng xuống thật thấp nói: “Nghiên Thời Thất, chị ta không đấu lại tôi, cô cho rằng cô làm được sao?”
Vừa dứt lời, Ôn Tri Diên đã bất thình lình đâm sầm vào chiếc kệ cổ bên cạnh...