Nghiên Thời Thất thầm nghĩ, cũng may là đã không thèm để ý từ lâu rồi, cho nên tâm trạng cô cũng không hề mảy may bị ảnh hưởng khi nghe bà ta chì chiết.
Lúc này, Nghiên Quân đi đến trước mặt Ôn Tri Diên, quay đầu nhìn xoáy vào Nghiên Thời Thất rồi dời mắt đi, cũng xem như còn lí trí nhìn sang đội y tế, “Bác sĩ, con bé thế nào rồi?”
Bác sĩ không thèm nhìn ông ta, vẫn tiếp tục thu dọn hộp thuốc, lạnh nhạt đáp trả một câu, “Không có gì cũng làm rùm beng lên, chỉ là bị thương ngoài da thôi.”
Bác sĩ vừa nói xong, Ôn Tri Diên lại chậm rãi lắc đầu. Cô ta muốn nâng cánh tay lên nhưng lại có vẻ không còn sức lực, “Bác sĩ, tôi chóng mặt...”
“Không chết được, chóng mặt một lát sẽ khỏe thôi!”
Mọi người: “...”
Bác sĩ này, e là cố ý đến đây phá đám mà.
Người của đoàn y tế lau sạch vết máu trên trán Ôn Tri Diên, băng bó qua loa cho cô ta, thậm chí cũng không căn dặn thêm gì đã xoay người định đi.
Bà Liên không phớt lờ được, “Các người làm bác sĩ kiểu gì vậy, không nghe thấy con bé nói chóng mặt sao? Đã bị rách ra thế này rồi, không chừng sẽ bị chấn động não, sao không kiểm tra kĩ lưỡng hơn chút đi?”
Bà Liên vừa nói xong, người đàn ông đứng trước năm thành viên khác của đội y tế lạnh lùng nhìn bà ta, “Bà là bác sĩ hay tôi là bác sĩ? Không tin chúng tôi thì tự đi khám cho cô ta đi! Lại còn chấn động não, vết thương trên trán nhỏ xíu thế mà bị chấn động não thế nào được. Não bà toàn bằng đậu phụ à?”
Nghiên Thời Thất thật sự không kìm được phải bật cười thành tiếng.
Xem ra vị bác sĩ này là người mình rồi!
Cũng đúng, người do anh Tư sắp xếp thì sao có thể đối đãi tốt với người nhà họ Ôn được.
Trong lúc bà Liên bị mắng đến á khẩu, đội y tế đã xoay người bỏ đi. Trước khi đi, người đàn ông trưởng nhóm còn thản nhiên gật đầu với Nghiên Thời Thất.
Còn hơi... cung kính.
Trong phòng lúc này không có ai lên tiếng nói chuyện, gió lạnh hun hút vẫn luồn qua cánh cửa thổi vào. Quản gia Ôn hắng giọng một tiếng, đi đóng cửa xong mới trở về đứng bên cạnh Ôn Sùng Lễ.
“Nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ôn Sùng Lễ ngồi trước bàn, day trán rồi buông một câu.
Chỉ trong phút chốc, tầm mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía Nghiên Thời Thất, có tức giận, có nghi ngờ, cũng có bình tĩnh.
Ôn Sùng Lễ bình tĩnh nhìn cô, như đang đợi cô lên tiếng. w●ebtruy●enonlin●e●com
Nghiên Thời Thất thấy vậy cũng không làm bộ làm tịch, mỉm cười rồi ung dung nói, “Tôi chẳng có gì để nói cả. Vết thương là do tự cô ta đập mà ra, nếu muốn hỏi thì cũng phải hỏi cô ta mới đúng!”
“Cô... Cô nói láo!” Ôn Tri Diên lúc này đã được bà Liên dìu đứng lên, nhưng dáng vẻ vẫn yếu ớt, dường như phải tựa vào bà ta mới có thể đứng vững được.
Nghiên Thời Thất không giận mà còn cười, ánh mắt có phần sâu xa, “Cô chắc chứ?”
Ôn Tri Diên thở hổn hển, sau khi tránh khỏi vòng tay của bà Liên thì lập tức loạng choạng bước về phía Đoan Mộc Lam Nhã, nắm lấy khuỷu tay bà, nức nở nói: “Mẹ, là cô ta muốn hại con, thật sự là cô ta. Cô ta còn đập vỡ bình sứ Thanh Hoa mà ông nội sưu tầm, còn có miếng ngọc khắc...”
Đoan Mộc Lam Nhã không đành lòng nhìn Ôn Tri Diên, nhưng sau một lúc đấu tranh vẫn đặt ra một câu hỏi hoài nghi, “Tại sao con bé lại muốn hại con?”
Ôn Tri Diên không hề nghĩ ngợi mà trả lời ngay, “Cô ta nói là con chiếm đoạt thân phận của cô ta, hưởng thụ tình yêu thương của cô ta, cho nên cô ta hận con.”
Phải nói thế nào đây, lúc Nghiên Thời Thất nghe thấy lí do này thì rất muốn ấn một nút like cho Ôn Tri Diên.
Một lời giải thích rất có sức thuyết phục.
“Nghiên Thời Thất, con ranh chết tiệt nghiệp chướng này!” Lúc này, người nhà họ Ôn còn chưa lên tiếng mà bà Liên đã giận dữ xông tới trước, giơ tay lên muốn tát vào mặt Nghiên Thời Thất...