Người Dấu Yêu Ơi

Chương 512



BÀ NÓI XEM NÊN TÍNH MÓN NỢ NÀY THẾ NÀO ĐÂY?
Trong mắt Ôn Tranh, bà Liên là mẹ nuôi của Tiểu Thất, vì luân thường đạo đức nên Tiểu Thất không thể làm gì bà ta được.

Còn cô, là người không có bất kì quan hệ nào với bà Liên, cho nên cô nhất định sẽ không nương tay.

Từ nhỏ, Ôn Tranh đã thích đánh nhau, lại còn là tuyển thủ Judo, dù đang bị thương thì sức lực cũng không hề yếu.

Cô không hề do dự tát bà Liên bốn bạt tai. Nếu không phải bị Lôi Duệ Tu kéo ra thì cô còn định đánh đủ sáu cái đấy!

Lúc này, Lôi Duệ Tu vừa tức vừa lo ôm ghì lấy cô, ngăn động tác của cô lại, rồi mới kiểm tra trên người cô, nghiến răng nói, “Em không sợ vết thương lại rách ra nữa sao?”

Nghiên Thời Thất cũng luống cuống vọt tới trước mặt Ôn Tranh, cẩn thận rà soát quần áo bệnh nhân trên người cô. Sau khi đã chắc chắn không có vết máu thấm ra thì cô mới nắm lấy cổ tay chị ấy, sốt ruột nói: “Chị đứng lên làm cái gì chứ, vết thương vừa mới khép lại, nhỡ đâu lại rách ra nữa thì lại phải chịu đau lần nữa sao?”

Ôn Tranh bình tĩnh lại mới khẽ mỉm cười: “Chị không sao.”

Ôn Tranh đột nhiên ra tay đã khiến cho mọi người bất ngờ không kịp đề phòng.

Bà Liên bị đánh choáng váng, gương mặt sưng vù lên, trừng mắt há hốc mồm.

Nghiên Quân còn chưa kịp ra tay bảo vệ bà ta thì Ôn Tranh cũng đã bị kéo ra rồi.

Ôn Nhĩ Hoa đứng ở bậc cửa chứng kiến toàn bộ cảnh này. Bà đưa mắt lành lạnh nhìn quản gia Ôn, nhận lấy túi đá từ ông rồi đi tới bên cạnh Nghiên Thời Thất, vươn tay áp lên má cô, “Cháu chườm đá trước đi. Đánh con bé thành thế này, có phải xem người nhà họ Ôn chết hết rồi phải không?”

Trong lúc nói chuyện, Ôn Nhĩ Hoa rất uy nghi, nghiêm mặt nhìn bà Liên, “Bà đánh người nhà họ Ôn tôi ngay trong địa bàn nhà họ Ôn, bà nói xem, nên tính món nợ này thế nào đây?”

Lỗ tai bà Liên vẫn còn ù ù cho nên không nghe được Ôn Nhĩ Hoa nói cái gì cả.

Bà ta sống hơn nửa đời người, luôn được hầu hạ cơm bưng nước rót, bị dằn mặt như vậy thì sao chịu đựng nổi.

Nhìn thấy bà ta đang còn hoang mang, Ôn Nhĩ hoa chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi xoay đầu nhìn về phía vợ chồng Ôn Tĩnh Hoằng, giọng nói lạnh thấu xương, “Cậu mợ đứng im nhìn người ngoài bắt nạt con gái mình như vậy sao? Người nhà họ Ôn chúng ta hèn nhát như vậy từ bao giờ?”

Nói xong, Ôn Nhĩ Hoa đi thẳng tới ngồi xuống trước bàn, vô cùng tức giận nhìn vợ chồng Ôn Tĩnh Hoằng, hừ lạnh khinh thường.

Trong cả căn phòng này chỉ có cô cả Ôn Nhĩ Hoa này là có thể ngồi ngang hàng với ông cụ Ôn Sùng Lễ thôi.

Cuối cùng đến tận lúc này, bà Liên mới kịp hoàn hồn hiểu ra. Cả người bà ta run rẩy, gương mặt già nua tức giận đỏ bừng mắng Ôn Tranh: “Mày, cái con đê tiện mày mà dám đánh tao à?”

Lôi Duệ Tu vừa mới đỡ Ôn Tranh ngồi lại xe lăn nghe thấy vậy thì lập tức nghiêm mặt, đôi mắt tăm tối của anh khóa chặt lấy bà Liên, cất giọng đầy cảnh cáo: “Bà mà mắng cô ấy thêm câu nữa thì cũng không chỉ là mấy cái bạt tai đơn giản như vậy thôi đâu!”

Bà Liên há miệng còn định cãi lại thì đã bị Nghiên Quân ngăn cản.

Trong lúc mọi người đều yên lặng, Ôn Nhĩ Hoa lại thở dài chua chát: “Đúng là một cuộc họp mặt lạ kì. Tôi cho rằng hôm nay về là có thể nói rõ mọi chuyện với nhau! Thế nhưng lại cãi vã cả buổi trời, cuối cùng là người nhà họ Ôn tôi lại bị người ngoài ức hiếp, còn là ngay trước mặt người trong nhà nữa chứ.”

“Chị Cả...” Đoan Mộc Lam Nhã vội vàng muốn giải thích, “Không phải vậy đâu, vừa rồi chúng em không cản bà ấy được.”

Sắc mặt Ôn Tĩnh Hoằng vẫn gắng nhẫn nhịn, sau khi suy nghĩ một lúc mới nói được một câu có trách nhiệm, “Chị Cả, là do chúng em lơ là. Nhưng hôm nay mọi người đều đã tới rồi, nên có một số việc cũng nên nói rõ ràng… Còn Tiểu Thất... Xin lỗi con, vừa rồi là sơ sót của ba, không thể bảo vệ được con.” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Xưng hô của ông khiến Ôn Tranh và Nghiên Thời Thất cùng ngẩng đầu lên nhìn về phía ông.

Cảm xúc của hai chị em không có quá cảm động, chỉ thấy rất kinh ngạc mà thôi.