Người Dấu Yêu Ơi

Chương 540



CHÚ PHẢI ĐỀN CHO CHÁU!
Nghe nói, con gái cưng của chủ gia đình họ Lăng vừa “được” tiễn đi nước ngoài, sao lại quay về nhanh như vậy?

Hai tay Lăng Tử Hoan buông thõng bên người, ngón tay không ngừng xoắn vào nhau. Cô nhìn Kiều Kình rồi mở miệng gọi: “Chú cả Kiều...”

Kiều Kình: “...”

Chú cả Kiều cái CMN!

Trong lòng cô nàng, Kiều Kình là anh Cả của chú hai Kiều, cô gọi một tiếng chú Cả cũng chẳng có vấn đề.

Dù sao cũng đã gọi rồi, cô nàng không đắn đo nhiều về cách xưng hô oái oăm này. Sau khi quan sát gương mặt của Kiều Kình mấy lần, cuối cùng cô nàng mới từ từ nhìn về phía Kiều Mục vẫn đang nhắm nghiền mắt nằm trên giường bệnh.

Lúc này, viền mắt của cô đã đong đầy nước mắt.

Lâu như vậy, cô nàng chưa từng chứng kiến dáng vẻ yếu đuối đến thế của Kiều Mục.

Trong ấn tượng của cô, chú Hai là một người đàn ông cao lớn ngang tàng mà vẫn lịch lãm tao nhã, luôn nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập dịu dàng và cưng chiều.

Nào có như bây giờ, bởi vì ngủ say trong thời gian dài mà gương mặt tuấn tú lõm xuống, cằm lún phún râu, đường nét vốn dĩ sâu sắc nay càng lộ ra góc cạnh rõ ràng.

Nước mắt nhanh chóng làm mờ tầm nhìn của Lăng Tử Hoan. Lúc cô nàng run rẩy bước từng bước đến giường bệnh, gương mặt đã nghẹn đến đỏ bừng, không dám khóc thành tiếng.

Nghiên Thời Thất quan sát hành động của cô nhóc, trong lòng không kìm nổi, muốn tiến lên an ủi nhưng lại bị người đàn ông bên cạnh kéo lại.

Cô nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh, thấy anh khẽ lắc đầu, dù nghi ngờ nhưng vẫn dằn ý định của mình xuống.

Trong phòng bệnh chỉ còn tiếng nức nở cố nén của Lăng Tử Hoan. Kiều Kình cũng bị cô nàng làm cho giật mình, liếc Tần Bách Duật một cái rồi ra khỏi phòng bệnh trước.

Kiều Mục à, cậu làm đau tim tất cả mọi người rồi đây này.

Tần Bách Duật kéo Nghiên Thời Thất ngồi xuống xô pha, vuốt tóc cô, nghiêng người thì thầm bên tai cô: “Có lẽ con bé có thể khiến Kiều Mục tỉnh lại.”

Câu nói này chứa đựng quá nhiều ẩn ý sâu xa.

Nghiên Thời Thất kinh ngạc nhìn đôi mắt âm u của anh, dần dần hiểu ra dụng ý khó tin, ánh mắt lại một lần nữa hướng về Lăng Tử Hoan và Kiều Mục, đôi môi khẽ mấp máy nhưng không phát ra tiếng.

Hoan Hoan và anh hai Kiều?

Là kiểu quan hệ mà cô đang nghĩ đây sao?

Có lẽ nét mặt ngạc nhiên của cô quá lộ liễu, Tần Bách Duật mím môi hôn lên vầng trán của cô, “Anh đi gặp Kiều Kình, lát nữa sẽ quay lại.”

Nghiên Thời Thất máy móc gật đầu, trong lòng vẫn cuộn trào sóng lớn.

Cô quen biết họ sau, đương nhiên không thể phát hiện ra quan hệ của Hoan Hoan và anh hai Kiều.

Chỉ là... Hai người họ thật sự phù hợp sao?

Kiều Mục là anh em kết nghĩa của cha Hoan Hoan. Nếu để ông chủ nhà họ Lăng biết được, chưa nói đến việc có cắt đứt quan hệ không, lẽ nào lại không đánh gãy chân Kiều Mục trước hay sao?

Nghiên Thời Thất suy nghĩ rất mông lung, còn Lăng Tử Hoan ở trước giường bệnh đã sụp xuống khóc lóc, dáng vẻ vô cùng bi thương. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Cô kéo ghế ngồi sát Kiều Mục nhất có thể, cổ họng khàn khàn, hồi lâu sau mới ngập ngừng thốt lên, “Chú Hai...”

Cô nhóc không dám làm nhiều động tác thừa thãi, nhưng thật sự không kiềm chế nổi, chỉ có thể nhẹ nhàng vươn đầu ngón tay móc vào ngón tay của Kiều Mục.

Cô vuốt ve móng tay của anh từng chút một, mím khóe môi cố nèn tiếng nấc tủi thân, “Chú nói dối, chú bảo sẽ về Mỹ với cháu, vậy mà lâu như vậy còn chưa về.”

“Chú Hai, cháu trượt môn rồi. Chú không ở bên cháu, cháu học không vào...”

Lăng Tử Hoan khóc không ngừng, trút hết tâm tình vào giọng nói mềm mại tràn ngập nghẹn ngào, “Chú Hai, nếu chú không có thời gian ở bên cháu, vậy thì chú có thể báo một tiếng với cháu được không. Cháu gửi nhiều tin nhắn cho chú, gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng chú chẳng hề hồi âm, chính vì thế cháu mới trượt môn, chú phải đền cho cháu!”