Âm báo của máy sinh trắc dần ổn định, Kiều Kình là người đầu tiên phản ứng kịp, vọt tới cạnh giường bệnh, nhấn nút gọi y tá.
Sau khi nhấn nút xong, anh ta liền quay đầu nhìn Kiều Mục đang cố gắng mở mắt, nuốt ực một cái, phất phất tay trước mặt em trai, “Chú Hai, tỉnh rồi hả?”
Lúc này Kiều Mục vẫn rất yếu, khó khăn nhìn về phía Kiều Kình, hơi thở gấp gáp, trợn mắt lườm anh ta một cái xem như trả lời.
Một giây sau, cặp mắt mông lung do quá lâu không mở ra kia chăm chú nhìn thẳng khuôn mặt ngơ ngác của Lăng Tử Hoan, anh ta chầm chậm lấy lại hơi thở, nghiến răng rít ra hai chữ, “Qua đây!”
Kiều Kình: “...”
Thì ra không phải không đủ sức nói thành lời, mà là giữ hơi nói với người khác.
Hừ, cút mẹ nó anh em tốt đi!
Nghiên Thời Thất cũng rất kinh ngạc. Cho đến khi tận mắt thấy Kiều Mục mở miệng nói chuyện, cô mới rõ ràng cảm nhận được rằng, Kiều Mục bị Lăng Tử Hoan chọc tức đến mức tỉnh luôn.
Nếu không phải vì mấy lời giận dỗi của Lăng Tử Hoan vừa rồi, có khi anh hai Kiều còn lâu mới tỉnh.
Nghiên Thời Thất nhìn Lăng Tử Hoan vẫn đang đứng sững người, huých tay cô bé giục: “Hoan Hoan, mau qua đó đi.”
Em là công thần đấy nhé!
Sớm biết Lăng Tử Hoan có thể khiến Kiều Mục tỉnh lại thì nên gọi nhóc con về ngay ngày đầu tiên Kiều Mục gặp chuyện, không biết chừng mọi người đã sớm không phải lo lắng hãi hùng suốt thời gian này.
Sức mạnh vĩ đại của tình yêu đúng là vô giới.
Lăng Tử Hoan được Nghiên Thời Thất nhắc nhở thì mới hốt hoảng đứng lên, bước từng bước cứng nhắc như con rối, đáy mắt trong veo mang theo nét ngờ vực khó tin.
“Chú, chú Hai?”
Cô nàng dè dặt gọi một tiếng, vành mắt lại dâng trào nước, khóe môi cũng méo xệch. Khuôn mặt nhỏ nhắn tủi thân sắp khóc khiến trái tim Kiều Mục khẽ nhói lên.
Kiều Mục nhìn cô nàng không chớp mắt, ánh mắt cũng dần trở nên có sức sống hơn, anh nâng ngón trỏ chỉ chỉ Lăng Tử Hoan, “Vừa rồi... nhóc nói gì?”
Hình như anh nghe thấy bé con muốn ở lại nước ngoài không về nữa. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com Câu này khiến lửa giận của Kiều Mục bùng cháy, bất thình lình tỉnh dậy.
Mấy ngày vừa rồi vô cùng khó khăn đối với anh ta. Cơ thể vừa không có sức lại nặng nề, bên tai luôn nghe được rất nhiều người nói chuyện với mình nhưng cố gắng đến đâu anh ta cũng không mở mắt ra nổi.
Có lẽ trong lòng anh ta, Lăng Tử Hoan quá quan trọng. Cho nên khi cô nhóc nói sẽ không bao giờ quay lại nữa đã kéo căng dây thần kinh đau đớn, bởi vì lửa giận ngùn ngụt nên mới vô thức hồi tỉnh.
Lúc này, Lăng Tử Hoan nhìn anh ta chằm chằm, chóp mũi đỏ ửng khẽ sụt sịt, bước tới nắm lấy ngón tay Kiều Mục, “Chú Hai, cháu còn tưởng chú trở thành người thực vật rồi chứ! Hu hu...”
Kiều Mục: “...”
Kiều Kình vừa bị Lăng Tử Hoan chen sang một bên: “...”
Ngay cả Nghiên Thời Thất cũng đỡ trán bó tay, lắc đầu phì cười.
Kiều Mục nghe giọng nói mềm nhũn lại tủi thân của cô nhóc nhà mình, trong lòng rất khó chịu.
Anh ta sợ nhất là con nhóc này khóc, muốn an ủi nhưng lại không biết phải làm sao.
Kiều Mục cố gắng mở mắt nhìn Lăng Tử Hoan đang cầm ngón tay mình mà lắc. Có lẽ cô nhóc rất xúc động, cho nên vừa khóc vừa kéo tay anh mạnh đến mức anh thấy khớp xương của mình sắp bị bẻ gãy đến nơi rồi.
Hơi đau một chút, nhưng anh ta cảm thấy may mắn nhiều hơn.
Nhóc con lo lắng cho anh thế kia mà.
Kiều Mục vừa mới tỉnh nên vẫn chưa thể hoạt động nhiều, ngay cả nói chuyện cũng rất vất vả. Anh ta khẽ ngoắc ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay Lăng Tử Hoan, “Đừng khóc!”
Anh ta vừa dứt lời thì Lăng Tử Hoan lập tức ngước cặp mắt đẫm nước lên nhìn, giọng nói hòa vào cơn nấc nức nở, “Chú đừng ngủ nữa thì cháu sẽ không khóc.”