Cô ngồi trong quán cà phê trước cửa tòa nhà làm việc, tán ô che đi ánh chiều tà mỏng manh. Cô gọi một cốc caramel macchiato, mới uống được hai ngụm thì Ưng Phi Phi đã xuất hiện trước cánh cửa kính của tòa nhà.
Ưng Phi Phi cầm túi da chậm rãi đi tới, mặc chân váy công sở màu đen trắng, gương mặt bầu bình tràn ngập vui vẻ. Lúc ngồi xuống trước mặt Nghiên Thời Thất cô còn trêu ghẹo: “Người mẫu của tớ lợi hại thật, cậu ra đường như vậy không sợ paparazzi và fan chặn lại à?”
Nghiên Thời Thất đè thấp gọng kính xuống, xuyên qua đường viền thấu kính mà nhìn cô bạn, tự lấy mình ra đùa, “Cậu nghĩ nhiều rồi! Tớ ngồi ở đây mười phút mà chẳng có ai đến xin chữ kí!”
Lời cô nói không hề mang theo sự thất vọng, khóe môi cười thật tươi.
Ưng Phi Phi tặc lưỡi, gật đầu, “Cũng phải! Cậu vốn dĩ ở trong giới người mẫu thời thượng, không giống như những nữ minh tinh xuất hiện liên tục trước ống kính trong giới giải trí. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không nổi tiếng. Hai ngày trước, cư dân mạng tự tổ chức bình chọn nữ minh tinh được yêu thích nhất, cậu lọt vào top ba đấy!”
Nghiên Thời Thất kinh ngạc nhướng mày, không hề quan tâm đến việc này.