Người Dấu Yêu Ơi

Chương 635



Chương 635CHÚ TƯ ƯU TÚ, RẤT ƯU TÚ!
Kiều Mục vừa dứt lời thì nghe thấy Tần Bách Duật cất giọng nói vô cùng lạnh nhạt: “Hủy bỏ quỹ tín thác(*) trọn đời của cô ta, trả hết chi phí tổ chức lễ đính hôn, còn dư bao nhiêu thì sang tên cho Lăng Tử Hoan. Nếu cô ta ở bên người nhà họ Đường, thì sau này chính là con dâu nhà họ Đường, không cần hưởng lợi tức tín thác của nhà họ Lăng nữa.”

(*) Quỹ đầu tư tín thác: bao gồm tài sản có thể là tiền mặt, cổ phiếu hoặc bất động sản... được giao cho bên thứ ba chuyên về đầu tư quản lý giúp để đảm bảo chúng sẽ sinh lợi nhuận cho người thụ hưởng.

Kiều Mục nghe vậy thì vui vẻ.

Có thể là vì rất vui vẻ nên anh ta bật cười ra tiếng.

Nghiên Thời Thất liếc nhìn dáng vẻ cười ngây ngô của Kiều Mục mà cảm thấy có chút buồn cười.

Có khi anh hai Kiều mới khờ khạo!

Còn Tần Bách Duật bên cạnh cô thì không tin nổi, liếc anh ta một cái, trong ánh mắt lạnh lùng không hề che giấu vẻ ngán ngẩm.

Lúc này, Kiều Mục cũng thấy được mình hơi lộ liễu. Anh ta vỗ vỗ bắp đùi mình, rồi dựa hờ vào ghế xô pha, giơ ngón tay cái lên với Tần Bạch Duật, “Chú Tư, xử đẹp lắm!”

Tốt, tốt quá đi thôi!

Hạnh phúc của nhóc con nhà anh lại được củng cố thêm nữa rồi!

Chú Tư ưu tú, rất ưu tú!

***

Đêm đó, mười giờ rưỡi, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật trở về Vịnh Lâm Hồ lần nữa.

Mặc dù Hàn Vân Đình chưa tỉnh lại, nhưng bác sĩ đã nói tình hình sức khỏe của anh gần như đã ổn định, mà phòng bệnh cao cấp lại có hộ lý chăm sóc, không cần phải có người ngủ lại.

Hơn nữa phòng bệnh của Kiều Mục và phòng bệnh của Hàn Vân Đình cách nhau không xa, nên vợ chồng hai người họ cũng không ở lại thêm nữa.

Đêm hôm ấy, Nghiên Thời Thất ngủ rất say. Có lẽ vì tâm trí căng thẳng suốt cả ngày, cô gần như vừa nằm xuống giường là chìm vào giấc ngủ.

Sau khi cô ngủ rồi, Tần Bách Duật hôn nhẹ lên trán cô, nhìn cô chăm chú một lát, rồi mới xoay người đến phòng làm việc.

Anh ngồi trước bàn làm việc bằng gỗ óc chó đậm màu, châm một điếu thuốc, nặng nề mà hít một hơi.

Phía sau là màn đêm đen như mực, khói mù vắng lặng khiến người ta càng thêm dồn nén.

Sau nửa điếu thuốc, Tần Bách Duật cầm điện thoại lên gọi.

Anh ra chỉ thị bằng một câu cực lạnh với giọng điệu bạc bẽo: “Ngày mai tung tin tức Đường Tín Sinh và Lăng Mật đính hôn. Phái người nhắn cho cậu Cả nhà họ Đường một câu, nếu không thể cưới Lăng Mật vào nhà thì Tần thị sẽ thu mua tất cả sản nghiệp của họ.”

Tần Bách Duật cúp điện thoại, thuận tay đặt điện thoại lên bàn.

Ánh mắt của anh dừng trên tàn thuốc lá chợt sáng chợt tắt, không hề có chút độ ấm nào.

Anh đã cho Lăng Mật cơ hội. Bây giờ cho cô ta gả vào nhà họ Đường, chính là chút nhân từ cuối cùng của anh.

Vài năm ngắn ngủi cùng nhau trưởng thành, không thể nào so được với Tiểu Thất.

Huống chi, cô ta còn vô tình lợi dụng Tiểu Vũ, vô tình làm Vân Đình bị thương, nhiêu đây thôi cũng đủ để cho cô ta vĩnh viễn không thể ngóc đầu dậy được nữa.

Tần Bách Duật dụi điếu thuốc, phả ra một ngụm khói rồi chậm rãi đứng dậy đi tới trước cửa sổ.

Đường nét sắc bén của anh phản chiếu trong đêm đen, cặp mắt tối tăm âm trầm lạnh lẽo hòa tan vào cái rét lạnh u ám.

Lăng Mật, tới lúc kết thúc rồi!

***

Tám giờ sáng hôm sau, Nghiên Thời Thất khoan khoái thức dậy, ánh mắt vẫn còn nét ngái ngủ.

Nhìn trần nhà chạm khắc phía trên, cô hơi hoảng hốt.
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Hôm nay là ngày bọn họ trở về nhà tổ.

Tất cả những gì xảy ra tối hôm qua vẫn còn rõ ràng trước mắt. Không cần nói nhiều, chính cô cũng có thể cảm nhận được rõ ràng anh Cả đã thay đổi thái độ sau khi biết được thân phận của cô.

Cô có chút mông lung, không biết cuộc gặp mặt đặc biệt ngày hôm nay sẽ như thế nào đây.

Cô và anh Tư vẫn luôn không nói ra sự thật năm xưa, thật sự là vì không muốn lấy chuyện này ra làm lợi thế, để cho người nhà họ Tần thay đổi nhìn nhận về cô.

“Aizz…”

Nghiên Thời Thất không kiềm chế được mà suy nghĩ tán loạn trong đầu, khẽ bật ra một tiếng thở dài. Cô vừa kéo chăn, quay đầu lại thì thấy Tần Bách Duật chống nghiêng đầu, ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn cô, “Mới sáng sớm mà đã trầm tư như vậy rồi, em nghĩ tới chuyện gì vậy?”

Cô giật mình, kéo chăn che chóp mũi, chỉ để lộ ra đôi mắt trong trẻo, nhướng mày lắc đầu hỏi, “Không nghĩ gì cả. Không phải hôm nay về nhà họ Tần sao, khi nào mình đi hả anh?”