Quả đúng như ông cụ nói, khí chất và cốt cách của cô Thời Thất thuộc dòng họ Đoan Mộc không lẫn đi đâu được.
Bấy giờ, xe chở Ôn Tranh cũng dừng lại trước cổng chính của khu biệt thự.
Lúc cô và Lôi Duệ Tu bước xuống, nét mặt của Trịnh Trung Hòa run sợ, đôi mắt hiểu đời chan chứa nỗi xót xa. Ông tiến về phía trước, lẩm bẩm gọi: “Cô Ôn Tranh...”
Trịnh Trung Hòa là người thân tín của ông cụ, đương nhiên biết Ôn Tranh là đứa cháu ông cụ yêu thương nhất.
Sau khi biết những điều cô đã trải qua theo lời ông cụ nói, lòng ông rất phức tạp, đúng là gia môn bất hạnh. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m Nhà họ Ôn cổ hủ kia, không về cũng được.
Đã lâu không gặp, Ôn Tranh lại một lần nữa đặt chân vào khu nhà Đoan Mộc, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Từng cảnh, từng vật, mỗi cây hoa mỗi ngọn cỏ vẫn quen thuộc như ngày nào.
Quen thuộc đến mức nhắm mắt lại cô cũng biết phía trong hàng rào bên cạnh biệt thự nhất định vẫn trồng loài hoa sen vàng chịu được giá rét.
Mà trên tường ngoài phía Tây Bắc căn biệt thự riêng biệt của ông ngoại kia chắc chắn có dây leo bò kín.
Ôn Tranh nhắm mắt, hít thật sâu, ngửi mùi thơm chỉ thuộc về cỏ cây. Mãi đến khi nghe thấy âm thanh của ông Trịnh, cô mới mở mắt ra. Đối diện với đôi mắt tràn ngập đau lòng của ông, cô hơi nhếch môi, “Ông Trịnh, đã lâu không gặp.”
Đã lâu không gặp bởi ngăn cách năm tháng sống chết, suýt nữa đã khiến ông Trịnh rơi nước mắt ngay tại chỗ.
Ông thích nhất là sự tự nhiên và cởi mở của cô, nhưng hôm nay lại thấy đứa bé này đầy vẻ đầy gian truân.
Ông mím môi, không tự chủ được mà gật đầu, “Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp, cô Xu Tranh.”
“Ba, mau mời hai cô chủ và cậu rể vào trong thôi.” Trịnh Đạc đứng cạnh nhắc nhở, cuối tháng mười một giá rét, thời tiết ở Đế Kinh thật sự rất lạnh.
Hai cô chủ còn vừa từ Lệ Thành đến, đừng để cảm lạnh.
Nghe vậy, Trịnh Trung Hòa vội vã rời bước chân, hơi bùi ngùi mà giương tay về phía cổng biệt thự, “Tôi đúng là ông già lú lẫn, suýt nữa thì không tiếp đón chu đáo hai cô chủ và cậu rể, mau mau, mời vào.”
Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh nghe vậy thì sóng vai bước về phía trước, Tần Bách Duật cùng Lôi Duệ Tu đi theo sau hai cô.
Hai hàng người hầu đứng tách ra, chào đón hai bên đường trước cổng biệt thự. Khi họ đi qua, người hầu đồng loạt hô, “Hoan nghênh hai cô chủ về nhà, hoan nghênh hai cậu rể về nhà.”
Bước chân của Ôn Tranh rối loạn vì câu nói này, mà Lôi Duệ Tu thì ngẩng đầu tiến bước vào trong cửa lớn!
Tốt lắm, thân phận của anh đã được xác định ở nhà Đoan Mộc, sau này không sợ không có danh phận nữa!