Chương 678SỨC HẤP DẪN CỦA CÔ, GIÀ TRẺ ĐỀU KHÔNG CƯỠNG LẠI ĐƯỢC! Đoan Mộc Sênh thấy nét mặt Dung Uẩn không hài lòng, cũng không dám kì kèo nhiều, hậm hực nhảy qua bụi cỏ, đeo cặp sách đứng trước mặt bà ta.
Ông Trịnh nhìn lên, thấy ống quần cậu ta đầy bụi đất thì khom người phủi phủi cho cậu, “Ông cố nhỏ ơi, cậu chạy sang đây làm gì? Chiều nay không đi học à?”
Đoan Mộc Sênh gãi đầu cười hì hì, “Chiều nay học thể dục, tôi về trước.”
Dung Uẩn nheo một mắt, “Giờ mới hơn hai giờ, cả buổi chiều nay lớp con đều là tiết thể dục à?”
Trường Trung học trực thuộc Đại học Thanh Hoa có thể không đáng tin đến thế à? Một buổi chiều bốn tiết thể dục luôn?
Dung Uẩn cũng nghi ngờ, nhưng không đợi bà ta hỏi lại, cửa biệt thự đã mở ra. Ôn Tranh đứng ở cửa hờ hững mời, “Mọi người có muốn vào trong nói chuyện không?”
Đoan Mộc Sênh còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng giờ ông Trịnh và Dung Uẩn đến đây, các cô không thể đóng cửa không mời khách.
Dù sao thì đây cũng là địa bàn của người ta!
Dung Uẩn đang rất khó chịu, nhìn lướt qua Ôn Tranh, rồi cười khẩy nói, “Sao lúc nãy không mở cửa cho Mộc Sênh? Không thấy nó đứng ngoài à?”
Ôn Tranh còn chưa nói xong, Đoan Mộc Sênh đã giậm giậm chân, phủi phủi quần đồng phục của mình, cười tít mắt nói: “Mẹ, con vừa đến mà, còn chưa gõ cửa nữa!”
Dung Uẩn: “...”
Ông Trịnh cười cười, “Xem ra là cậu chủ nhỏ nghe nói cô Ôn Tranh và cô Nghiên đến nên muốn qua xem. Bà chủ, hay là... vào ngồi đã.”
Đoan Mộc Sênh cũng đứng cạnh đề nghị: “Mẹ, vào ngồi một lát đi.”
Trong nhà Đoan Mộc này, Dung Uẩn có cao ngạo ngang ngạnh đến mức nào cũng không thể ra vẻ ta đây trước mặt Đoan Mộc Sênh được.
Lớn tuổi rồi mới có được cậu con trai này, cả nhà ai cũng biết bà ta thương Đoan Mộc Sênh vô cùng.
Nếu ngay cả con trai cũng mở lời rồi, Dung Uẩn cũng không tiện lạnh mặt mỉa mai nữa.
Bà ta mím môi, liếc Đoan Mộc Sênh đang hưng phấn bên cạnh, ôn hòa nói, “Vậy vào thôi.”
Hai mắt Đoan Mộc Sênh sáng rực, vui vẻ nhảy chân sáo, nữ thần, em đến đây!
***
Mấy phút sau, mọi người yên vị trong phòng khách.
Nể tình thân phận Dung Uẩn nên lúc đầu không ai mở lời trước.
Mà trong bầu không khí gượng gạo này lại chỉ có Đoan Mộc Sênh không bị ảnh hưởng chút nào.
Cậu ngồi ngay ngắn bên cạnh Dung Uẩn, lưng thẳng tắp, ôm cặp sách trong lòng, đôi mắt sáng lanh lợi dán chặt vào Nghiên Thời Thất không dời. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com Cậu ta không nói gì, chỉ nhìn cô mê mẩn, càng nhìn càng cảm thấy bản thân như bơi trong biển bong bóng hồng nhạt. Nữ thần xinh quá đi mất, da mịn ghê, cả tư thế ngồi cũng đẹp quá thể luôn.
Nghiên Thời Thất bị ánh mắt có sức xuyên thấu của cậu ta làm cho mất tự nhiên. Cô nhích sát lại Tần Bách Duật thêm một chút, ngước mắt ngắm nhìn gò má anh, ý đồ dùng sắc đẹp của anh Tư để lờ đi ánh mắt của Đoan Mộc Sênh.
Tần Bách Duật cảm nhận được cử chỉ của cô, mặc dù không nói gì nhưng lại đưa tay ôm người vào lòng, bàn tay áp lên gáy cô kéo nhẹ, giấu mặt cô vào ngực.
Mặc dù không đến mức so đo với một thằng nhãi, nhưng ánh mắt sáng quắc của đối phương nhìn chằm chằm như vậy làm anh thấy khó chịu.
Tính đến bây giờ, không phải anh chưa từng gặp những người đàn ông có ý với Thập Thất, nhưng đa số bọn họ đều là người trưởng thành tự trọng, chững chạc. Ai cũng đều cẩn thận giấu kín tình cảm của mình, biểu đạt cảm xúc cũng chỉ kín đáo mơ hồ.
Mà sự xuất hiện của Đoan Mộc Sênh lại phá vỡ sự cân bằng này, cũng như khiến cậu tư Tần lần đầu tiên nhận ra, sức hấp dẫn của người phụ nữ nhà mình hoàn toàn miễn nhiễm với tuổi tác, già trẻ đều không cưỡng lại được.