Người Dấu Yêu Ơi

Chương 706



Chương 706CHỊ KHÔNG ĐỒNG Ý NÊN VỪA RỒI ĐÃ TỪ CHỐI!
Có thể thấy lời nói mang theo châm chọc của Ôn Tranh khiến sắc mặt Ôn Tĩnh Hoằng đã lộ vẻ tức giận.

Chốc lát sau, cô lạnh nhạt ngước mắt lên nhìn gương mặt đã ngập tràn tức giận của Ôn Tĩnh Hoằng rồi khẽ nhếch môi, gõ nhẹ ngón tay lên đầu gối mình.

Cô suy ngẫm một lúc rồi nói thẳng vào vấn đề: “Ba, con không quan tâm ba có ý gì, hay sự thật năm đó là thế nào. Bây giờ con chỉ hỏi ba một câu, nếu như bọn con muốn đấu một trận tới chết mới thôi với Ôn Tri Diên thì ba sẽ nhúng tay vào sao?”

“Cái gì?!” Ôn Tĩnh Hoằng bị giọng điệu của Ôn Tranh dọa sợ, nhất là câu ‘tới chết mới thôi’ kia!

Tính cách Ôn Tĩnh Hoằng vốn ôn hòa, lại bị nhà họ Ôn hun đúc nhiều năm, cho nên ghét nhất những cảnh thù hận chém giết. Nhưng hôm nay, những thứ này lại xuất ở con gái ông.

Ôn Tĩnh Hoằng cố gắng hít thở đều, trong mắt lộ ra vẻ không tán thành, “Tranh Tranh, bọn con muốn làm gì? Tới chết mới thôi là thế nào? Khó khăn lắm con mới sống sót trở về, chẳng lẽ lại muốn làm chuyện nguy hiểm gì nữa? Còn Tiểu Thất thì sao? Nó không cản con à?”

Nào ngờ mấy câu vặn hỏi liên tục của ông lại mang đến sự ấm áp trên mặt Ôn Tranh.

Bởi vì trong giọng nói sốt ruột của ông chôn sâu nỗi lo lắng dành cho cô.

Cô ngước mắt lên nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Ôn Tĩnh Hoằng, cười nói, “Ba, nếu như con muốn để Ôn Tri Diên phải trả cái giá thật đắt thì ba sẽ đau lòng sao?”

Ôn Tĩnh Hoằng có thể nói cái gì đây?

Ông chỉ im lặng vài giây rồi mới nghiêm túc lắc đầu, “Ba không biết, nhưng ba vẫn mong con đừng làm chuyện thiếu suy nghĩ.”

“Tranh Tranh, ba không quan tâm con muốn làm gì, nhưng con phải suy nghĩ cho bản thân, suy nghĩ cho Tiểu Thất. Cho dù hai đứa muốn có một kết thúc với Ôn Tri Diên thì cũng đừng nói cái gì mà tới chết mới thôi.”

“Nhà họ Ôn chúng ta trước giờ đều tôn trọng lễ nghi phép tắc, con là con cháu nhà họ Ôn thì phải chú ý đến từng lời nói của mình, có biết không?”

Lại là thái độ giảng đạo, “Chú ý tới lời nói, kiềm chế cảm xúc, học tập lễ nghi”, đây là lời khuyên bảo Ôn Tranh nghe nhiều nhất trong hơn hai mươi năm sống ở nhà họ Ôn.

Nhưng vì cô không nghe theo, cho nên không được yêu thích. Còn Ôn Tri Diên không chỉ có nghe kĩ, mà cũng rất nỗ lực học tập.

Cho nên đứa bé ngoan trong mắt họ chính là những người giống Ôn Tri Diên.

Nhưng thái độ của ba lúc này khiến trong lòng Ôn Tranh thấy dễ chịu hơn một chút. Bởi vì ông không bảo vệ Ôn Tri Diên một cách mù quáng nữa.

Nếu như ông bảo vệ cô ta thì cô cũng không ngại cắt đứt quan hệ huyết thống với nhà họ Ôn từ đây.

Ôn Tĩnh Hoằng ở trong phòng khách dặn dò Ôn Tranh thêm mấy câu rồi mới đứng dậy đi tới cửa, sau đó hơi liếc mắt nhìn về phía cửa thang lầu tầng hai.

Khi nãy ông nghe thấy tiếng bước chân, có lẽ Tiểu Thất đã thức dậy rồi. Nhưng con bé vẫn không xuống tầng, cho nên ông cũng không lên tiếng quấy rầy.

Có lẽ con bé cũng oán hận mình.

Ôn Tĩnh Hoằng thở dài đi ra cửa, Ôn Tranh cũng đứng dậy bước lên lầu.

Nhưng vừa bước tới bậc thang cuối cùng, cô bắt gặp Nghiên Thời Thất đang đứng tựa lên vách tường. Cô nhìn ánh mắt chất chứa ý cười của Nghiên Thời Thất, nhỏ giọng hỏi, “Em dậy rồi à? Thấy sao rồi, có còn khó chịu không?”

Nghiên Thời Thất lắc đầu nắm lấy tay cô, cùng nhau đi xuống, “Em đã không sao rồi, chỉ bị chảy máu cam thôi cho nên chị đừng đối xử với em như một bà lão yếu ớt nữa. Nếu như đem ra so sánh với thương tích chị phải chịu đựng lúc trước thì đây chẳng đáng để nhắc tới!”

Ôn Tranh bật cười, tạm thời đè nén lo lắng trong lòng xuống. Hai người đi trở lại phòng khách, Nghiên Thời Thất vừa ngồi xuống đã hỏi: “Sao ông Ôn lại tới vậy?”
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
“Ông ấy nói vì muốn gặp chúng ta nên mới đến sớm một chút, cũng tiện thể hỏi xem hai chúng ta định khi nào quay về nhà họ Ôn. Nhưng chị không đồng ý, nên vừa rồi đã từ chối!”