Chương 714BÀ NỘI YÊN TÂM ĐI, CHÁU SẼ KHÔNG HÀNH ĐỘNG XỐC NỔI ĐÂU! Đoan Mộc Bình Lãng xoay người đi. Vừa nhìn thấy bà cụ Tống ngồi bàn bên, ông vội vàng tiến lên chào hỏi.
Gần năm giờ, đã đến giờ mở tiệc, Nghiên Thời Thất ngẩng đầu nhìn quanh sảnh một vòng, nhướng mày khó hiểu, sao anh Tư với anh rể chưa về thế?!
Hai người họ nói có việc cần xử lí nên ba giờ chiều nay đã ra khỏi nhà.
Giờ sắp mở tiệc rồi còn chưa về, không biết có chuyện gì làm trì hoãn hay không?!
Nghiên Thời Thất không khỏi suy nghĩ lung tung. Ôn Tranh ngồi cạnh có vẻ thản nhiên ung dung, nhưng khóe môi hơi trễ xuống, ánh mắt liên tục liếc về phía cửa, rõ ràng cũng đang thấp thỏm chờ Lôi Duệ Tu.
Không ai biết, sắc mặt bà cụ Tống từ lúc ngồi xuống phía sau hai người liền có vẻ hơi âm u...
Tống Kỳ Ngự ngồi cạnh bà, ung dung rót cho bà một tách trà, nhân lúc mọi người không để ý cúi đầu nói nhỏ: “Bà không vui ạ?”
Ánh mắt sáng lấp lánh của bà cụ rơi vào trên mặt anh ta, khóe miệng hằn nếp nhăn khẽ nhếch lên cười, “Thằng nhóc mất nết này, có phải cháu biết con bé có chồng từ lâu rồi không?”
“Cũng không lâu lắm, tháng trước cháu mới biết.” Tống Kỳ Ngự mím môi lạnh nhạt đáp.
Bà cụ Tống hừ khẽ, vẻ mặt rất bất mãn: “Biết cũng không nói với bà, nếu bà biết trước thì đã không nói linh tinh trước mặt ông Đoan Mộc rồi.”
Tống Kỳ Ngự nhận thấy ánh mắt dò xét của bà cụ Tống thì thong thả đẩy tách trà đến trước mặt bà, “Bà nội đừng giận. Bà có biết cô ấy cưới ai không?”
Bà cụ Tống hít sâu, cầm tách trà đặt bên môi, mắt hơi nheo lại, “Ai thế?”
Tống Kỳ Ngự vuốt ve ngón tay mình, đôi mắt hơi tối lại: “Nhà họ Tần ở Lệ Thành.”
“Choang.” Bà cụ Tống làm rơi tách trà xuống đất.
Nhưng lúc này trong sảnh quá ồn ào, tiếng rơi vỡ cũng không thu hút sự chú ý của nhiều người.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng đến dọn mảnh vỡ. Chờ sau khi phục vụ đi khỏi, bà cụ Tống mới nghiêm túc nhìn Tống Kỳ Ngự: “Thật không?”
Anh ta không nói gì, chỉ khẽ gật đầu coi như trả lời.
Thấy thế, đáy mắt bà cụ Tống xuất hiện một tia buồn phiền. Bà cụ cầm tách trà mới lên nhấp một ngụm, nói một câu khó hiểu: “Lại là người nhà họ Tần.”
Hai bà cháu lại nhìn nhau, bà cụ khẽ thở dài, cảnh giác nhìn xung quanh một vòng rồi mới cúi đầu giả vờ sửa vạt áo, thì thào dặn dò cháu trai, “Kỳ Ngự, bà nội không quan tâm cháu muốn làm gì, nhưng cháu không thể xảy ra chuyện một lần nữa, biết chưa? Với tình hình nhà họ Tống lúc này, nếu cháu có bất kì sơ xuất gì thì không trụ nổi đâu. Hơn nữa, cháu phải đồng ý với bà nội, ân oán với nhà họ Tần đừng để dính líu đến nhà Đoan Mộc. Đừng thấy quan hệ của bà với nhà Đoan Mộc có vẻ rất tốt mà lầm, nếu chúng ta đối địch với họ thì nhà họ Tống nhất định sẽ gặp nạn.”
Bà cụ Tống sống nửa đời, rất nhiều chuyện đều nhìn rõ ràng thấu đáo.
Năm ấy mưa rơi đạn lạc khắp nơi, mọi người đều cảm thấy bà bán xưởng dệt là hành động anh hùng vì nước diệt thân.
Nhưng không ai biết, nếu khi đó bà không làm vậy thì e là nhà họ Tống đã sớm bị lụn bại trong thời buổi loạn lạc.
Muốn tóc khỏe thì phải chăm da.
Bà chỉ là phận nữ nhi, nếu không có sự quyết đoán và gan dạ thì sao có thể khiến nhà họ Tống vững như bàn thạch vượt qua thời chiến loạn.
Giờ thế giới hòa bình ổn định, nghĩa cử cao đẹp năm ấy lại được ca tụng vô cùng vĩ đại. Nhưng cũng chỉ có bản thân bà hiểu rằng, đó không phải do bà tự nguyện, chỉ là hành động bất đắc dĩ mà thôi.
Lời cảnh báo của bà cụ Tống khiến lòng Tống Kỳ Ngự lặng đi. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Anh ta mím môi, cung kính dứt khoát nói, “Bà nội yên tâm đi, cháu sẽ không hành động xốc nổi đâu.”