Chương 758CÓ THỂ TRỰC TIẾP CÂU LƯU(*) ÔN TRI DIÊN ĐƯỢC KHÔNG? (*) Câu lưu: (cơ quan chức năng) bắt giam lại ở một nơi, một chỗ để chờ điều tra, xét xử.
Lôi Duệ Tu nói xong, Ôn Tranh và Nghiên Thời Thất lập tức nhìn về phía anh.
Tin tức này đúng là khiến người ta không kịp trở tay.
Ôn Tranh vô thức cau mày, “Sao cậu ta lại biết hành tung của Ôn Tri Diên?”
Diêm Tử không hề nói với cô chuyện này trong bữa tiệc tối hôm qua.
Vô lí!
Lôi Duệ Tu và Tần Bách Duật tự tìm chỗ ngồi xuống. Lôi Duệ Tu quan sát nét mặt nghi ngờ của Ôn Tranh, lặng im suy nghĩ trong chốc lát rồi vẫn chọn cách nói thẳng, “Đêm qua, Ôn Tri Diên nhận được điện thoại của Lãnh Dịch Diêm.”
“Sao anh biết?” Ôn Tranh nhanh chóng hỏi ngược lại.
Có lẽ do sốt ruột nên cô buột miệng nói mà không hề cân nhắc.
Lôi Duệ Tu không trả lời, chỉ nhìn cô, vẻ mặt như cười như không, nhướng hàng lông mày rậm.
Ôn Tranh chợt bừng tỉnh, cô mím môi, không lên tiếng nữa.
Anh luôn theo dõi gắt gao Ôn Tri Diên, chắc chắn cũng giám sát ghi chép trò chuyện của cô ta.
Dù Ôn Tranh không mở miệng nhưng trong lòng cô lại chẳng hề bình tĩnh được.
Dịch Diêm chủ động liên lạc với Ôn Tri Diên, hai người còn lần lượt đến Malaysia.
Cô không muốn nghĩ sâu nguyên nhân trong đó, nhưng nét mặt lại càng thêm cứng ngắc.
Nghiên Thời Thất ngồi cạnh chứng kiến cảnh tượng này nhưng không lên tiếng. Mặt của Đoan Mộc Ngạc hiện lên vẻ khó hiểu, lẩm bẩm, “Cậu Hai nhà họ Lãnh đã biết từ trước à?”
Cách giải thích này khá hợp lí, nhưng lại có vẻ như không ổn.
“Thôi vậy, các cháu đừng nghĩ nhiều. Ông Trịnh, ông nhanh chóng điều tra, cũng bảo người bên Malaysia nghe ngóng, xem rốt cuộc hai người kia có chuyện gì!”
Ông Trịnh gật đầu đáp lại, nụ cười hiền hòa trên mặt đã vơi đi không ít.
Không trách mọi người nghĩ nhiều, thật ra cách làm của Lãnh Dịch Diêm khiến ai nấy đều thấy khó hiểu.
Trước khi ông cụ Đoan Mộc Ngạc rời đi, ông lại hỏi Nghiên Thời Thất đã đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe chưa.
Ngài tướng quân này đúng là hết mực yêu thương con cháu trong nhà.
Bấy giờ, Nghiên Thời Thất đứng trước cửa, đang nghĩ xem nên đáp lấy lệ ra sao thì nghe thấy Tần Bách Duật bên cạnh trầm giọng đáp: “Sáng mai sẽ đi.”
“Ừ, sức khỏe là chuyện quan trọng, không được chậm trễ. Tiểu Tần, cháu nhớ nói kết quả cho ông nhé.”
Tần Bách Duật mím môi gật đầu. Ông cụ căn dặn thêm vài câu mới đưa ông Trịnh rời khỏi biệt thự.
***
Lúc này đã gần ba giờ chiều.
Sau khi ông cụ rời đi, bốn người bọn họ ngồi trong phòng khách, Nghiên Thời Thất lên tiếng hỏi trước: “Điều Trang Nhân nói, liệu có thể lấy làm bằng chứng để câu lưu Ôn Tri Diên không?” w●ebtruy●enonlin●e●com Dứt lời, cô chăm chú nhìn về phía Lôi Duệ Tu.
Bắt đầu từ buổi trưa cô đã luôn cân nhắc chuyện này, lúc đó cũng trao đổi qua với Ôn Tranh.
Trong lòng Nghiên Thời Thất vẫn luôn nghi ngờ khả năng này.
Hiện giờ điều tra vụ án của Trang Nhân vừa khởi động, có thể trực tiếp câu lưu Ôn Tri Diên dựa trên điều kiện tiên quyết của bằng chứng xác thực thì không có gì tốt bằng.
Mà trước kia anh rể tương lai Lôi Duệ Tu là cảnh sát, có lẽ anh ấy sẽ càng hiểu rõ tiêu chuẩn đánh giá của vụ án hơn.
Ấn đường của Lôi Duệ Tu giãn ra, anh nhìn Nghiên Thời Thất với ánh mắt khen ngợi, “Trước mắt, vấn đề câu lưu rất khó nói, phía cảnh sát rất coi trọng bằng chứng khi bắt người. Điều Trang Nhân nói với chúng ta không thể dùng làm bằng chứng.”
“Nhưng trong phòng có camera, tất cả những lời bà ta nói, anh đã thông báo cho Tiểu Triệu cắt nối thành bằng chứng lưu giữ.”
“Anh cũng hỏi đã Tiểu Triệu, lúc họ thẩm vấn Trang Nhân, tình tiết phạm tội chủ yếu được xác định là buôn bán ma túy và buôn lậu. Tội cố ý mưu sát dìm Ôn Tranh xuống hồ vẫn chưa thành thể thành lập.”
“Hiện giờ không có bằng chứng chứng minh Ôn Tri Diên trực tiếp tham gia vào những hành vi phạm tội này. Chỉ đơn giản dựa vào lời khai một phía của Trang Nhân thì cảnh sát không thể câu lưu ngay.”
“Cùng lắm thì chỉ có thể bắt Trang Nhân trình bày lại sự việc, coi như khai ra đồng lõa, gán cho Ôn Tri Diên tội danh xúi giục giết người.”