Người Dấu Yêu Ơi

Chương 781



Chương 781EM MUA THÌ ANH ĐỀU THÍCH!
“Bà chủ?!” Cô vừa định gõ cửa thì Trác Hàn mang hai cặp mắt thâm quầng đi ra từ phòng họp.

Nghiên Thời Thất vừa thấy anh ta liền dừng bước.

Cô chỉ văn phòng Tổng Giám đốc, “Anh ấy có bên trong không?”

Trác Hàn đang định trả lời, lại không nhịn được buồn ngủ mà bất lịch sự ngáp một cái, “Có có, bảy giờ sáng nay mới họp xong, giờ anh ấy đang nghỉ trong phòng.”

Nghiên Thời Thất giật mình, cảm thấy xót xa vô cùng.

Cô gật đầu nói cảm ơn, sau đó đẩy cửa vào.

***

Tần Bách Duật không có trong văn phòng.

Nghiên Thời Thất đảo mắt khắp phòng một vòng, đặt cà phê và bữa sáng lên bàn, sau đó bước vào phòng nghỉ bên trong.

Cô không biết Tần thị xảy ra chuyện gì, nhưng anh đã phải mở họp cả đêm thì chứng tỏ việc này rất phức tạp.

Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng nghỉ, mùi thuốc lá nhàn nhạt xộc vào mũi cô.

Trên giường cũng không thấy người, Nghiên Thời Thất nhìn ra cửa sổ, thấy anh đứng trước cửa sổ sát đất hút thuốc, đưa lưng về phía cô.

Nắng sớm đổ lên vai anh loang lổ một mảng, tay áo sơ mi đen được anh xắn lên. Có lẽ do quá bận rộn nên lưng áo anh có vài nếp nhăn. Nhưng cho dù như vậy cũng chẳng ảnh hưởng đến dáng vẻ nổi bật tuấn tú của anh.

Nghiên Thời Thất còn chưa lên tiếng thì Tần Bách Duật đã nghe thấy tiếng mở cửa. Anh rít một hơi thuốc thật dài, giọng nói hơi khàn, “Chuẩn bị đi, mười phút sau họp tiếp.”

Vẫn còn họp tiếp?

Cô giẫm lên thảm, bước chân rất nhẹ, chậm rãi đến sau lưng choàng tay ôm lấy thắt lưng anh, “Tổng Giám đốc Tần, bận cả đêm rồi còn không định nghỉ ngơi sao?”

Khi cô bước tới gần thì anh đã ngửi được mùi hương thơm ngát quen thuộc trên người cô.

Anh mặc cho cô ôm, cơ thể căng cứng dần thả lỏng, úp tay lên mu bàn tay cô, “Em về lúc nào?”

Nghiên Thời Thất dán mặt lên lưng anh, giọng nói trong trẻo, “Bay chuyến đêm qua, vốn định cho anh một bất ngờ, cuối cùng lại không gọi được cho anh.”

Tần Bách Duật im lặng một lát, sờ túi quần, để rồi phát hiện mình đã để quên di động trong phòng họp. Anh thở dài giải thích: “Hôm qua anh bận họp cả ngày, chắc di động hết pin rồi. Nhưng mà bà Tần đến đây với anh là đã đủ bất ngờ!”

Nói xong, anh kéo tay Nghiên Thời Thất xoay người lại. Anh đứng ngược sáng trước mặt cô, cả người anh bỗng trở nên mơ hồ không chân thật.

Cô ngửa đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, đau lòng vuốt ve mặt anh, “Sao tự nhiên lại bận vậy? Lại còn họp suốt đêm nữa. Nhân viên của anh cũng không nghỉ à?”

Tần Bách Duật cúi nhìn cô, mím môi cười, “Coi như phạt bọn họ, trả giá cho sai lầm.”

Nghiên Thời Thất nhướng mày, muốn hỏi, nhưng lời đến miệng lại lặng yên nuốt xuống.

Thì ra đúng là có chuyện xảy ra!

Cô nhìn ánh mắt vằn tơ máu của anh, lập tức kéo tay anh, “Bận cả đêm rồi, có phải anh chưa ăn gì không? Em mua cà phê với bữa sáng đấy, anh ra ăn với em đi!”

Tần Bách Duật vô thức liếc đồng hồ, Nghiên Thời Thất quay đầu liền bắt gặp động tác của anh.

Cô lo anh liều mạng làm việc, nên nghiêm mặt lại, ra vẻ dữ dằn gằn giọng: “Nếu anh không ăn cùng thì em cũng không ăn đâu!”

“Anh ăn cùng em.” Tần Bách Duật thả lỏng, trìu mến nhéo má cô.

Nghiên Thời Thất thỏa mãn, kéo anh ngồi xuống bàn làm việc, tự mình kéo chiếc ghế bên cạnh ra ngồi. Cô mở hai phần đồ ăn sáng và cà phê ra, đưa cho anh một phần, còn không quên dặn dò, “Anh ăn gì đi đã, cà phê hơi ngọt, nếu anh không thích thì lát nữa em pha trà cho anh.”

“Không cần, em mua thì anh đều thích uống hết.” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com