Chương 789ĐÂY CHẲNG PHẢI CỰU ĐỘI TRƯỞNG BÓNG RỔ NGHIÊN THỜI DƯƠNG HAY SAO! Chừng năm phút sau, một bóng dáng cao lớn chạy vụt ra từ trong cổng trường.
Nghiên Thời Dương mặc trên người một chiếc áo vải bông màu đen, vẫn phối hợp cùng quần thụng và giày thể thao như ngày nào, trông cậu dường như chẳng có gì thay đổi.
Chốc lát sau, cậu chạy đến cổng trường, nhìn dáo dác bốn phía. Mãi tới khi trông thấy bóng dáng của Nghiên Thời Thất, cậu mới cười toét miệng chạy đến, “Chị, sao bỗng dưng chị lại tới đây!”
Nghiên Thời Dương thở dốc đứng trước mặt Nghiên Thời Thất. Cậu vẫn là chàng thiếu niên thích cười, hai chiếc răng khểnh càng làm cậu trẻ con hơn.
Cậu tươi cười vui vẻ, khỏe mạnh, nhưng xuyên qua cặp kính râm, Nghiên Thời Thất lại thấy rõ tâm trạng nặng trĩu trong mắt cậu.
Đứa bé này sợ cô đau lòng nên vẫn cố gồng mình đây mà.
“Đúng lúc hôm nay chị rảnh, đi ngang qua đây, muốn nhìn xem dạo này em thế nào!” Lời giải thích của Nghiên Thời Thất giống hệt trước kia, không hờ hững, không cố ý, chỉ đơn thuần như nỗi nhớ mong bình thường nhất giữa chị em ruột.
Nghiên Thời Dương gãi đầu, cười khanh khách, “Em ổn lắm, ngày nào cũng chăm chỉ học tập.”
Nghiên Thời Thất không vạch trần lớp vỏ bọc của cậu. Dù sao cậu nhóc vẫn là một chàng trai, cần có sĩ diện, thích gồng mình. Còn có lòng tự tôn hiếu thắng khiến cậu không bằng lòng thản nhiên bộc lộ tâm sự.
“Em có rảnh không? Uống cà phê với chị nhé?” Nghiên Thời Thất tháo kính râm, ngỏ lời mời cậu. Nghiên Thời Dương hơi do dự, lát sau vẫn vui vẻ đồng ý.
Hai chị em đi xuyên qua đầu phố. Lúc tiến về quán cà phê phía đối diện, Nghiên Thời Thất vờ như vô tình, hỏi: “Em bận lắm à? Nếu có chuyện cần xử lí, ngày khác chị đến cũng được.”
“Không có việc, hôm nay em rảnh!” Nghiên Thời Dương trả lời không quá lưu loát.
Nghiên Thời Thất ngước mắt nhìn cậu thật sâu, thu nỗi xót xa vào lòng. Hai người lần lượt tiến vào quán cà phê.
“Chị, chị uống gì? Em đi gọi đồ cho chị!” Nghiên Thời Dương xung phong nhận việc. Cậu nhìn quanh quán cà phê một lượt, phát hiện có một bàn tròn gần cửa sổ.
Nghiên Thời Thất mỉm cười lắc đầu, dắt tay áo của cậu rồi kéo cậu đến cạnh quầy hàng, “Không cần, chị đổi khẩu vị rồi, muốn nếm thử cà phê khác. Em uống gì, chị gọi.”
“Ừm, cho em một cốc Latte là được.”
Nghiên Thời Dương đứng cạnh cô, thân thể cao lớn của cậu trông hơi rụt lại.
Nghiên Thời Thất liếc cậu một cái, chu môi về phía gần cửa sổ, “Em qua đó giành chỗ đi.”
“Dạ.” Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Sau khi cậu đi, Nghiên Thời Thất đứng trước quầy hàng, lật thực đơn nhìn thật tỉ mỉ. Cô đeo kính râm, nhân viên thu ngân đứng sau quầy không ngừng quan sát cô.
Chiều cao này, khí chất này, dù đeo kính râm cũng không che nổi vẻ tao nhã, rất giống người mẫu, haizzz!
Sau khi xem qua menu, Nghiên Thời Thất ngước mắt. Đáp lại cái nhìn đánh giá đầy tò mò của nhân viên thu ngân, cô hơi mỉm cười, dịu dàng lên tiếng: “Phiền cô cho tôi một ly Caramel Latte, một cốc Latte, và một phần salad.”
“À à, được, cô chờ một lát.”
Lúc thanh toán, Nghiên Thời Thất vừa lấy di động ra, đột nhiên nghe thấy tiếng cười mỉa mai xấu xa vang lên từ sau lưng.
“Ồ, đây chẳng phải cựu đội trưởng đội bóng rổ của chúng ta, Nghiên Thời Dương hay sao!”
Nghe giọng đã biết, đối phương không phải người tốt!
Nghiên Thời Thất đứng trước quầy gọi đồ, quay người lại. Trong tầm mắt, vị trí cạnh cửa sổ có ba thanh niên chiều cao tương đương, dáng vẻ côn đồ đang đứng nói năng ngông cuồng trước mặt Nghiên Thời Dương.
Người cầm đầu chống hai tay lên mép bàn, hành động cúi đầu nhìn Nghiên Thời Dương lộ ra vẻ khinh thường và cố ý phô trương trắng trợn.
Tầm mắt của Nghiên Thời Dương bị đối phương chắn, nên cậu không phát hiện Nghiên Thời Thất đã chú ý đến họ.
Mặt cậu sa sầm, hàng lông mày rậm nhíu chặt, lạnh lùng quát, “Tránh xa tao ra!”