Chương 794TỰ NGHĨ CÁCH GIẢI QUYẾT TIỀN HỌC VÀ TIỀN SINH HOẠT! Ánh mắt Nghiên Thời Dương mờ mịt nhìn Nghiên Thời Thất, “Chị...”
“Giữ đi, tấm thẻ này là chị cho em, không phải chỉ để giải vây giúp em đâu. Tên trên thẻ là của chị, còn mật khẩu là sinh nhật của em, trong đó hiện có một triệu, em dùng không đủ cứ nói với chị.”
Nghiên Thời Dương mím chặt môi, trong mắt lộ ra kích động, nhưng cậu lại cắn răng lựa chọn lắc đầu không cần, “Không cần đâu chị, em... Tự em có thể lo được.”
“Vậy à?” Nghiên Thời Thất không đáp mà hỏi ngược lại, “Thế em nói cho chị biết, sau khi nhà họ Nghiên phá sản thì em định giải quyết tiền học phí thế nào? Làm gì để duy trì cuộc sống?”
Nghiên Thời Dương cúi đầu không nói được lời nào.
Cậu không biết trả lời vấn đề này như thế nào, cho nên chỉ có thể im lặng.
Nghiên Thời Thất thấy cậu không nói bèn chuyển đề tài, “Lời Triệu Thành vừa nói là thật à?”
“Cái, cái gì?”
“Cậu ta nói, em làm thêm ở thư viện.”
Yết hầu Nghiên Thời Dương trượt lên trượt xuống, cậu hít sâu một hơi rồi mới vội cười nói, “Chị nghe thấy rồi ạ?”
Nghiên Thời Thất không lên tiếng mà chỉ nhìn cậu với ánh mắt sâu xa.
Nghiên Thời Dương thấy vậy chỉ có thể cười khổ.
Hai chị em rơi vào im lặng vài phút, rồi Nghiên Thời Dương mới làm ra vẻ thoải mái ngước mắt lên, tự giễu nói, “Thật ra như vậy cũng tốt lắm chị. Trước đây không tự nếm khổ sở cuộc đời, bây giờ mới biết kiếm tiền không dễ dàng, nhờ vậy em cũng sẽ không dám tiêu xài phung phí nữa.”
“Thời Dương, chúng ta là chị em, nếu như em còn không chịu nói thật với chị thì sau này cũng đừng gọi chị là chị nữa!”
Nghiên Thời Thất biết nếu mình không ra đòn mạnh thì Nghiên Thời Dương sẽ còn giấu giếm toàn bộ tâm sự.
Mục đích cô đến Đại học Lệ thành là muốn giúp cậu vững lòng.
Nghiên Thời Dương kinh ngạc nhìn Nghiên Thời Thất, đột nhiên cảm thấy tấm thẻ ngân hàng dưới tay vô cùng nóng bỏng.
Cậu ta trừng to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó mới xoa gương mặt nói, “Chị, em nói...” WebTru yenOn linez . com
Một lúc lâu sau, Nghiên Thời Dương mới sâu kín nói: “Trong nhà thật sự không còn tiền, ngay cả căn hộ cũng bị mang đi cầm cố rồi. Do phải trả nợ, cho nên ba không cho em sử dụng thẻ vàng, cũng khóa luôn tất cả tài khoản của em. Ông ấy bảo em tự nghĩ cách giải quyết học phí và tiền sinh hoạt. Bây giờ chỉ cần không có giờ học là em sẽ tìm một ít việc làm giết thời gian. Chị, chị đừng thương hại em, mặc dù có khổ cực nhưng em cảm thấy đây cũng không phải chuyện gì xấu cả.”
Nghiên Thời Dương lải nhải rất nhiều thứ nhưng khiến Nghiên Thời Thất đau lòng nhất chính là câu nói cuối cùng của cậu.
Cô khẽ lắc đầu, vì không muốn để Thời Dương có suy nghĩ như vậy nên cô quyết đoán nói thẳng, “Thời Dương, chị không thương hại em. Em có còn nhớ những lời lúc em tới Vịnh Lâm Hồ đã nói với chị không? Nếu em chỉ nhận một người chị gái là chị, trong lòng chị cũng xem chúng ta là chị em chứ không phải là người ngoài đang thương hại em!”
Nghiên Thời Thất thẳng một câu, mà sắc mặt cũng cùng lúc sa sầm đi.
Nghiên Thời Dương thấy vậy vội vàng xua tay, “Chị, em không có ý đó, cũng không xem chị là người ngoài!”
“Nếu không có ý đó thì giữ thẻ đi. Mặc dù thẻ này là tên của chị, nhưng chị sẽ không can thiệp vào việc em muốn sử dụng tiền trong đó thế nào. Chị chỉ muốn nhắc nhở em một câu. Với tình hình nhà họ Nghiên bây giờ, nếu em còn muốn giúp đỡ, thì chị chỉ có thể nói với em rằng, số tiền trong thẻ này chỉ như muối bỏ biển mà thôi. Chị cho em tấm thẻ này, một không phải thương hại em, hai không phải cứu trợ em, mà chỉ là một người làm chị muốn cho em trai của mình được sống tốt hơn, Em có hiểu không?”