Người Dấu Yêu Ơi

Chương 830



Chương 830MẶC LƯƠNG VŨ BỊ NGỘ ĐỘC!
Trời vào đông lạnh thấu xương, thời tiết đầu tháng chạp lạnh đến cắt da cắt thịt.

Kiều Mục và Tần Bách Duật đứng bên một luống hoa trong góc. Kiều Mục kéo chặt vạt áo trước, châm thuốc, ngửa đầu nhìn lên bầu trời nắng chói chang lại không hề ấm áp, “Có phải tình hình của em dâu rất nan giải không?”

“Không hề!” Tần Bách Duật lạnh nhạt đáp lại một câu.

Nghe vậy, Kiều Mục thu tầm mắt lại, đảo mắt nhìn gò má lạnh lùng của Tần Bách Duật, giễu cợt. “Mẹ nó chứ, giả vờ cho ai xem hả? Anh nghe nói tối qua chú bổ nhiệm Trác Hàn làm Tổng Giám đốc lâm thời của Tần thị? Có phải tình hình của em dâu không mấy lạc quan không? Chú định bỏ Tần thị để săn sóc em dâu sao?”

Tuy Kiều Mục chưa từng trải qua thứ tình cảm khắc cốt ghi tâm này, nhưng anh ta có thể bị cảm động lây. Giống như một ngày nào đó, nếu nhóc con xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh ta sẵn lòng dùng tất cả nguồn lực có trong tay để đổi lấy một đời bình an cho cô.

Bất cứ cái gì, kể cả mạng sống!

Loại tình cảm sâu đậm này không phải hình thành trong một sớm một chiều.

Nhất là với loại đàn ông có xuất thân hơn người, tình cảm bạc bẽo như bọn họ. Trừ khi là không yêu, chứ một khi đã yêu, có nghĩa đến chết cũng không phai.

Bởi vậy, sau khi nghe ngóng được động tĩnh nội bộ của Tần thị, anh ta khó mà bình tĩnh nổi.

Có thể buộc chú Tư buông bỏ đế quốc Tần thị một tay mình xây dựng nên, Kiều Mục tự động nghĩ ngay tới tình trạng sức khỏe của Nghiên Thời Thất.

Lúc này, Tần Bách Duật kẹp nửa điếu thuốc, cụp mắt nhìn tàn thuốc lập lòe, cất giọng thản nhiên, “Em sẽ ở bên cô ấy. Mà em cũng sẽ không bỏ Tần thị.”

“Vậy tại sao cậu lại để Trác Hàn nhậm chức Tổng Giám đốc…”

Kiều Mục còn chưa nói hết câu, Tần Bách Duật đã chậm rãi phả khói ra, nheo mắt lại, nhìn về phía trước nói, “Không có tôi, mới có thể làm cho đối phương thả lỏng cảnh giác.”

Nói xong, anh nhếch môi lên, nở nụ cười sắc sảo.

Kiều Mục nhíu mày, vừa hút thuốc vừa suy nghĩ, lát sau mới chợt hiểu ra nói. “Cậu định làm cho đối phương cho rằng cậu từ chức, sau đó thì bất ngờ đánh úp?”

Tần Bách Duật quay đầu, ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh nhìn anh ta, không nói không rằng, xem như là ngầm thừa nhận.

Thấy vậy, Kiều Mục chợt thở phào một hơi, “Mẹ nó, tôi còn tưởng rằng cậu thật sự định vì mĩ nhân mà bỏ giang sơn cơ chứ. Tần thị vượt qua bao nhiêu khó khăn mới có được địa vị ngày hôm nay, tôi vẫn biết cậu không thể nói buông là buông được.”

“Tinh… tinh…”

Kiều Mục còn định nói thêm vài câu, nhưng điện thoại trong túi lại đổ chuông.

Anh ta lấy điện thoại ra nhìn, vừa bắt máy đã cười trêu ghẹo, “Không phải cậu nói hôm nay có hoạt động sao? Sao lại rảnh gọi điện thoại cho tôi vậy?”

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói Hàn Vân Đình có vẻ nôn nóng, “Mau tới phòng cấp cứu đi, Tiểu Vũ bị ngộ độc rồi!”

Kiều Mục ngây người, “Ngộ cái gì?”

Ngộ độc?
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Nhưng Hàn Vân Đình không tốn công trả lời anh ta nữa, cúp điện thoại ngay lập tức.

Kiều Mục nhíu mày, thấy Tần Bách Duật nhìn sang, bèn ném tàn thuốc trong tay, rồi kéo Tần Bách Duật đi, “Mau đi, đến phòng cấp cứu, Vân Đình nói Tiểu Vũ bị ngộ độc!”

Thằng nhóc chết tiệt này, lại chơi cái trò gì nữa đây?

***

Năm phút sau, Kiều Mục đứng trước cửa phòng cấp cứu, nhìn Mặc Lương Vũ mặt xám như màu đất đang nằm trên giường bệnh, tự hỏi lâu thật lâu rồi kết luận…

Quá xấu! Quá gai mắt!

Anh ta quay đầu ra, nhìn lướt một lượt Hàn Vân Đình trong áo khoác bành tô, “Cậu từ sự kiện đến thẳng đây à?”

Hàn Vân Đình vẻ mặt khó coi, “Vâng, đang sắp bắt đầu buổi họp báo thì nhận được điện thoại của cậu ấy.”

Không biết rốt cuộc Mặc Lương Vũ đã uống bao nhiêu rượu. Lúc cậu ta gọi điện thoại cho anh, câu ta luôn miệng kêu đau đầu, gào thét như sắp chết.

Bởi vậy nên Hàn Vân Đình không thể không tạm dừng buổi họp báo công bố bộ sưu tập mới để lái xe tới biệt thự nhà họ Mặc, chở Mặc Lương Vũ tới bệnh viện.