Người Dấu Yêu Ơi

Chương 833



Chương 833CÔ ẤY ĐI XUỐNG TẦNG DƯỚI THĂM BÙI ĐƯỜNG RỒI!
Mười một giờ rưỡi, Tần Bách Duật rời phòng cấp cứu đi về phòng bệnh.

Nhưng Nghiên Thời Thất lại không ở trong phòng bệnh.

Trước khi anh đi, Ôn Tranh đang ở trong phòng với cô, bây giờ cả hai người đều không thấy đâu cả.

Anh đứng ở cửa, day day trán. Kiểm tra thường quy lúc mười giờ đã xong, sức khỏe của cô không tiện đi lại bên ngoài, vậy rốt cuộc hai người đã đi đâu?

Âu lo nổi lên trong đáy mắt, anh rút điện thoại từ túi quần ra, còn chưa mở khóa màn hình thì sau lưng đã vang lên tiếng bước chân.

Người đến là Lôi Duệ Tu.

Thấy Tần Bách Duật đứng ở cửa, Lôi Duệ Tu liền trêu chọc, “Tôi nghe nói cậu có một người anh em bị ngộ độc à?”

“Nghe ai nói?”

Ý cười bên môi Lôi Duệ lộ ra vài phần hứng thú, “Đám y tá truyền tai nhau, kể đủ phiên bản. Phiên bản được truyền nhiều nhất là cậu ta tự sát vì tình.”

Tần Bách Duật: “…”

Hai người một trước một sau đi vào phòng bệnh. Trong không gian lớn, bọn họ chia nhau ngồi trên ghế xô pha đơn.

“Mấy cô ấy đâu rồi?” Tần Bách Duật hỏi.

Lôi Duệ Tu ngẩng đầu nhìn anh, “Tiểu Thất không nói cho cậu biết sao? Tranh Tranh đi theo cô ấy xuống khoa chỉnh hình cột sống ở tầng dưới, nói là muốn xem tình hình của Bùi Đường.”

“Ừ.”

Phản ứng bình tĩnh thế sao?

Lôi Duệ Tu vô cùng ngạc nhiên đánh giá người đàn ông ngồi đối diện. Thấy nét mặt của anh vẫn như trước, không hề có bất cứ cảm xúc dư thừa nào, Lôi Duệ Tu tò mò hỏi, “Không ghen hả?”

Tần Bách Duật liếc anh một cái, chẳng nói chẳng rằng.

Lôi Duệ Tu tự làm bẽ mặt mình, xấu hổ sờ chóp mũi. Trong bầu không khí có chút quái dị, anh tự tìm chủ đề nói tiếp, “Có cần giúp điều tra vụ tai nạn không?”

“Không cần, muộn nhất là ngày mai sẽ có kết quả.”

Lôi Duệ Tu nghiền ngẫm nhếch môi, “Nhanh vậy sao?”

Tần Bách Duật ngồi vững như núi, chậm rãi bắt tréo chân, nhìn lướt ra ngoài cửa sổ, “Như vậy đã là chậm lắm rồi!”

Ha ha!

Lôi Duệ Tu cảm thấy mình vừa hỏi dư thừa.

Anh đã hiểu quá rõ cách thức điều tra mạnh mẽ của Tần Bách Duật, sao không học khôn mà còn đi hỏi làm gì không biết.

Lúc này, điện thoại của Lôi Duệ Tu đổ chuông. Anh nhìn thoáng qua màn hình, ánh mắt vốn mang ý cười lập tức tối sầm lại, “Tôi đi nghe điện thoại.”

Nhà họ Lôi ở Nam Hải gọi tới.

Anh bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.

Khoảng chừng năm phút sau, anh ổn định lại cảm xúc, rũ bỏ vẻ giận dữ trên mặt, quay lại phòng bệnh lần nữa, rồi phát hiện… không thấy Tần Bách Duật đâu.

Còn nói là không ghen?

Chắc là lúc này đã xuống tới phòng bệnh tầng dưới rồi.

***

Phòng bệnh VIP, khoa chỉnh hình cột sống.

Lúc này, Bùi Đường đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệnh, cặp mắt nhắm nghiền.

Nghiên Thời Thất ngồi trên xe lăn, Ôn Tranh đứng sau lưng cô, trong phòng chỉ có một hộ lí đang cẩn thận chăm sóc Bùi Đường.

Hộ lí nói nửa đêm hôm qua Bùi Đường tỉnh dậy một lần, nhưng nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Có thể là vì quá đau đớn, nên lúc anh ta tỉnh lại vẫn luôn kêu rên, bác sĩ đành phải gắn máy bơm PCA(*) cho anh ta.

(*) PCA: viết tắt của cụm từ tiếng Anh “Patient – Controlled Analgesia”: là một phương pháp giảm đau cho phép bệnh nhân tự kiểm soát cơn đau của mình, bằng cách bấm nút trên một thiết bị đặc biệt là máy bơm PCA.

Nghiên Thời Thất dừng cách giường bệnh một khoảng cách không xa không gần, nhưng vẫn không nhìn thấy rõ sườn mặt của Bùi Đường.

Trong tầm mắt mơ hồ, cô lơ mơ nhìn ra đường nét của anh ta.

Cô không định đi lên phía trước, khoảng cách này đã là vừa đủ.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Ôn Tranh vịn tay cầm xe lăn đứng sau lưng Nghiên Thời Thất. Đối với việc Bùi Đường có thể đứng ra cứu Tiểu Thất, cô cũng rất biết ơn.

Mặc kệ trước đây người này từng gây ra chuyện gì, thì ít nhất ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, anh ta đã đứng ra giúp đỡ.

Còn Nghiên Thời Thất vẫn ngồi nhìn anh ta. Khi nhìn đến sau lưng băng bó kín mít của anh ta, ánh mắt gợn lăn tăn của cô bắt đầu dậy sóng lớn.