Chương 864TÔI LÀM THẦY BỊ THƯƠNG CÓ LỢI GÌ CHO TÔI ĐÂU? Hộ lý đi ra mở cửa, “Chào cô…”
Đứng ngoài cửa là một cô gái trẻ đeo kính mát, mặc áo lông màu trắng, mái tóc dài buộc đuôi ngựa, trông có vẻ trong sáng điềm đạm.
Cô ta là Kỷ Tố Tân!
“Tôi đến thăm thầy Bùi. Xin hỏi có tiện vào không vậy?” Kỷ Tố Tân rất khách sáo, trong tay còn xách theo trái cây.
Hộ lý chất phác gật đầu, né người sang một bên, “Tiện, cậu ấy vừa mới tỉnh, mời cô vào.”
Kỷ Tố Tân xách giỏ trái cây đi vào, nhìn lướt một vòng phòng bệnh VIP, ánh mắt thèm muốn.
Cô ta xuất thân nghèo khó, chưa từng thấy phòng bệnh sang trọng như vậy.
Cho dù là chỗ ở của cô ta cũng không lớn bằng một nửa phòng bệnh này.
Cô ta gỡ kính mát xuống, liếc nhìn Bùi Đường đang nằm trên giường bệnh, “Thầy Bùi, thầy đã khỏe hơn chưa?”
Bùi Đường không trả lời mà nhìn sang hộ lý, cất giọng khàn khàn ra lệnh, “Chị ra ngoài trước đi.”
Hộ lý gật đầu lia lịa. Lúc đi ra khỏi phòng bệnh, có thể là do sơ ý mà cô ta không khép kín cửa phòng, còn để chừa ra một khe hở nhỏ.
Đợi tiếng bước chân mất hẳn, Kỷ Tố Tân ngoái đầu nhìn cửa phòng rồi bước đến khép kín và chốt cửa lại.
Quan sát hành động của cô ta, Bùi Đường giễu cợt nói, “Cô cũng cẩn trọng đấy chứ nhỉ.”
Kỷ Tố Tân kéo ghế ngồi bên mép giường. Trong phòng bệnh rất nóng, nhưng cô ta lại không có ý định cởi áo lông ra, ngược lại còn khép chặt khóa kéo cổ áo lên.
Nhìn thấy vẻ mặt giễu cợt của Bùi Đường, cô ta lơ đễnh cười khẽ, nói, “Thầy Bùi nên biết tôi làm như vậy là để đề phòng tai vách mạch rừng.”
Bùi Đường hừ lạnh. Tư thế nằm sấp trên giường khiến anh ta khó chịu vô cùng, mà trông cũng rất buồn cười.
Nhưng cột sống của anh ta bị chấn thương, bác sĩ dặn đi dặn rằng không được lộn xộn, anh ta cũng không dám chủ quan.
Nghĩ đến vết thương của mình, mặt mày Bùi Đường tối sầm lại, “Rốt cuộc lần này là sai sót hay là do đối phương không được việc? Tôi chỉ muốn bị thương ngoài da, chứ không phải là bị thương cột sống.”
Đúng vậy, anh ta tham gia vụ âm mưu tai nạn lần này.
Đối với anh ta mà nói, bị thương da thịt chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ cuối cùng lại bị thương nặng như vậy.
Kỷ Tố Tân siết chặt kính mát, khẽ cúi gằm xuống che đi gương mặt mình, “Xin lỗi, tôi cũng không ngờ chuyện sẽ thành ra thế này. Bọn người kia nhận tiền rồi chạy trốn, bây giờ tôi có muốn truy cứu cũng không tìm thấy người để mà đổ tội.”
Hơi thở Bùi Đường khựng lại, anh ta nhìn Kỷ Tố Tân chòng chọc, “Cô khẳng định không phải là cô giở trò?”
“Thầy Bùi?” Kỷ Tố Tân làm ra vẻ giật mình ngẩng đầu lên nhìn anh ta, “Sao thầy lại có thể nghĩ như vậy chứ? Tôi làm thầy bị thương thì có được lợi lộc gì đâu?”
Tuy cô ta không chịu nói thật, nhưng quả thật cô ta không hề muốn Bùi Đường bị thương nặng như vậy.
Thanh thép trồi lên trên backdrop là do lúc sau cô ta bảo đối phương gắn thêm vào.
Cô ta muốn hại Nghiên Thời Thất, không phải chỉ là nói cho hay. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Cô ta thậm chí chỉ mong Bùi Đường không kịp đứng ra chắn. Thế thì có khi thanh thép kia đã đâm vào tim của Nghiên Thời Thất rồi.
Cho dù không đâm trúng tim, thì ít nhất cũng có thể khiến Nghiên Thời Thất bị thương nặng không thể chữa lành, thế thì… tốt biết bao nhiêu.
Kỷ Tố Tân hận Nghiên Thời Thất. Trong cái đêm cô ta và Thành Nghiệp Nam ở bên nhau, cô ta liên tục nghe được cái tên Thập Thất từ miệng Thành Nghiệp Nam. Cô ta hận đến xương tủy.
Được toàn bộ cư dân mạng hâm mộ thì sao?
Người mẫu quốc tế thì thế nào?
Sự thật chứng minh, khi Kỷ Tố Tân xuất hiện trước công chúng, cô ta không hề kém cạnh Nghiên Thời Thất một chút nào.
Cô ta thích Thành Nghiệp Nam. Cô ta muốn ở bên Thành Nghiệp Nam. Nhưng Nghiên Thời Thất lại chắn ngang giữa bọn họ. Vậy thì loại bỏ Nghiên Thời Thất là được rồi.
Kỷ Tố Tân từng là loại phụ nữ lăn lộn trong tầng lớp dưới đáy xã hội. Ngoại hình ngây thơ trong sáng là vũ khí lợi hại của cô ta.
Cô ta ở trong vũ trường, chứng kiến quá nhiều thủ đoạn hãm hại, rồi cũng… quen tay hay việc.