Người Dấu Yêu Ơi

Chương 878



Chương 878TRONG VÒNG BỐN TIẾNG, KHÔNG ĐƯỢC MỞ MẮT!
“Cậu có ý gì?”

Lãnh Dịch Diêm nhăn mày, ném vài tờ tiền giấy lên bàn, vừa hỏi vừa ra hiệu Mục Nghi đuổi theo.

Hai người đội mũ che nắng và kính râm, hòa vào biển người, trông rất giống các khách du lịch khác.

Mục Nghi nhỏ giọng giải thích, “Tôi theo dõi họ gần hai tuần ở đây, một ngày trước khi mất tích, cậu hai Lãnh từng âm thầm gặp tôi. Cậu ta nói sẽ đưa Ôn Tri Diên cùng về nước, bảo tôi lặng lẽ chờ tin tốt.”

“Chính vì thế, khoảng thời gian này chúng tôi không lập tức tóm gọn Ôn Tri Diên. Ban đầu cậu Tư lệnh chúng tôi tới, anh ấy từng đề nghị, nếu tình hình cho phép thì có thể cưỡng ép đưa Ôn Tri Diên đi. Nhưng...”

Mục Nghi không nói hết, kín đáo nhìn Lãnh Dịch Trì qua lớp kính râm.

Thấy thế, Lãnh Dịch Trì bừng tỉnh, cười khổ một tiếng, “Bởi vì Tiểu Diêm ở đây, vì bảo vệ thằng nhóc này nên các cậu không hành động, đúng không?”

Mục Nghi gật đầu, im lặng thừa nhận điều này.

Đội vệ sĩ nhà họ Tần muốn âm thầm đưa một người đi, vốn dĩ rất đơn giản.

Vì có Lãnh Dịch Diêm ở đây, họ không thể manh động. Hơn nữa... không biết có phải ảo giác hay không, anh ta cảm nhận rõ ràng cậu hai Lãnh có ý muốn bảo vệ Ôn Tri Diên.

Vậy nên, ngày đầu tới đây, lúc chủ động tìm đến tận nơi, sắc mặt của cậu hai Lãnh rất tồi tệ.

Mục Nghi không kể những việc này với Lãnh Dịch Diêm, anh ta tạm thời lựa chọn tin tưởng Lãnh Dịch Diêm theo bản năng. Ít nhất trước mắt không ai biết rốt cuộc cậu ta muốn làm gì.

Dù chính miệng cậu ta nói sẽ dẫn Ôn Tri Diên về nước, nhưng dựa theo quan sát của anh, quan hệ giữa hai người này... đã ấm lên rất rõ rệt.

Hơn nữa, dù gần đây Ôn Tri Diên lẻ loi một mình, nhưng phạm vi hoạt động của cô ta luôn luôn ở nơi đông người, điều này khiến họ không tìm được thời cơ ra tay.

Đi cùng Mục Nghi trong đám đông, Lãnh Dịch Trì chỉ có thể bị động chấp nhận sự thật Tiểu Diêm đã mất tích. Hiện giờ ông nội vẫn chưa biết hành vi của Tiểu Diêm.

Nhưng nếu thằng bé mất tích trong thời gian dài, e rằng... anh không thể giấu nổi nữa.

***

Ba ngày sau, Tết Nguyên Đán.

Hôm nay, hoa tuyết trắng xóa tung bay rợp trời Lệ Thành.

Thành phố này nằm ở giữa đất nước, mùa đông những năm trước hiếm khi có tuyết.

Ngày mai là ngày điều trị cuối cùng của Nghiên Thời Thất.

Mười một giờ trưa, sau khi tháo vải xô bó thuốc và ngân châm xuống cho cô, Thương Lục còn cố ý căn dặn, “Trong vòng bốn tiếng, không được mở mắt.”

“Vì sao?” Trong phòng vô khuẩn, Nghiên Thời Thất hơi nghi hoặc.

Không hiểu sao, ban nãy lúc Thương Lục châm cứu cho cô, cô lại cảm thấy nhói đau.

Cô nhẫn nhịn không kêu thành tiếng, là vì tin tưởng.

Lúc này, Thương Lục nhếch đôi môi tái nhợt, mắt lóe sáng, “Vì tôi là bác sĩ!”

Nghiêm Thời Thất: “...”

“Biết rồi!”

Dù yêu cầu của Thương Lục rất kì quặc, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.

“Bác sĩ Thương, tôi thấy gần đây bụng của mình lớn hơn rồi, phiền anh chẩn mạch cho tôi được không...”

Thật ra cô muốn nói, có lẽ bụng của cô đã lộ rõ, không biết Thương Lục có thể chẩn đoán tình hình của em bé không.

Thương Lục xách hòm thuốc, liếc bụng của cô một cái, nói năng chẳng hề khách sáo, “Còn chưa tới hai tháng, làm sao lộ bụng nhanh như vậy, nếu nó to lên là do cô ăn nhiều.”

Độc miệng thật!

Nghiên Thời Thất nhắm mắt, nghiêng mặt nằm im lặng trên giường, không muốn để ý đến anh ta.
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Thấy vậy, Thương Lục cũng chẳng nói nhiều, trước khi đi còn dặn đi dặn lại, “Nhớ lời tôi, trong vòng bốn tiếng, không được mở mắt.”

“Ừm.”

Bốn tiếng, Nghiêm Thời Thất cũng không rõ hiện giờ là mấy giờ, buổi sáng tiến vào phòng vô khuẩn, cô nhìn thấy hoa tuyết tung bay ngoài cửa sổ.

Đây là tuyết đầu mùa ở Lệ Thành, không biết sau khi mở mắt, cô còn có thể trông thấy hay không.