Người Dấu Yêu Ơi

Chương 881



Chương 881LIÊN TRINH MẤT KIỂM SOÁT!
Tần Bách Duật đang định đỡ cô nằm lại trên giường nhưng Nghiên Thời Thất lại lần mò kéo lấy tay áo của anh, “Anh đừng trách anh ấy, có lẽ... là không thể chữa khỏi.”

Xem ra tâm lí cô vẫn còn vững vàng. Mặc dù cô cũng hoảng hốt sợ hãi lúc biết mắt mình mù, nhưng chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, cô đã thản nhiên đón nhận tất cả.

Cứ cho là, số mệnh đã định sẵn rồi đi.

Đôi mắt của Tần Bách Duật tối đen như mực, anh cố gắng che giấu hơi thở hung ác trên người, nâng gương mặt cô lên, rồi hôn lên môi, “Có thể chữa khỏi. Em đợi anh về.”

Anh biết là Thương Lục lén lút làm gì đó!

Nhưng dù cho anh ta có muốn buộc anh về Parma cũng không nên động tay động chân với Tiểu Thất.

Khốn kiếp!

Tần Bách Duật đặt cô nằm xuống, rồi đắp kín chăn cho cô. Lúc anh xoay người rời đi, dường như trong không khí vừa dậy lên một trận mưa rền gió cuốn.

Trước cửa phòng nghiên cứu, Liên Trinh đá văng cửa kính ra.

Ổ khóa bằng thép không gỉ rơi xoạch xuống đất, kèm theo là tiếng “Rầm” khiến cửa kính rạn nứt thành những đường như mạng nhện.

Sau đó, anh vặn gãy tay nắm cửa làm cửa kính xiêu vẹo đổ ập xuống đất, vỡ tan tành thành từng mảnh nhỏ.

“Bác sĩ Liên, anh cẩn thận chứ...” Mấy người đồng nghiệp nghiên cứu khác cũng phải lên tiếng nhắc nhở, nhưng Liên Trinh đều làm ngơ.

Anh giẫm lên mảnh vụn bước vào trong, tầm mắt khóa chặt Thương Lục mặt mày không vui đang đứng bên trong.

“Anh làm cái gì vậy? Chẳng phải đã nói không được tới làm phiền lúc tôi điều chế thuốc sao?”

Thương Lục lạnh giọng vặn hỏi. Nhưng anh ta vừa nói dứt câu thì Liên Trinh đã vọt tới tóm lấy cổ áo anh ta, “Sao mắt Tiểu Thất không thấy được nữa?”

Liên Trinh thật sự đã mất kiểm soát!

Anh đã vứt bỏ tất cả nghiên cứu ở Đế Kinh, vứt bỏ lời mời của Ủy ban y khoa, để trở về Viện Nghiên cứu, chỉ mong chữa trị đôi mắt cho Tiểu Thập Thất.

Anh vẫn cho rằng mình có thể giúp đỡ, có thể cung cấp phòng vô khuẩn và phòng nghiên cứu của Viện Nghiên cứu cho Thương Lục, để anh ta sử dụng chữa trị cho Tiểu Thập Thất.

Nhưng một ngày trước khi kết thúc chữa trị, đôi mắt của Tiểu Thập Thất lại mất đi ánh sáng. Sự nỗ lực và dự định của anh cũng trôi theo dòng nước!

Không thể được!

Anh có thể không cần bất cứ gì khác, nhưng Tiểu Thập Thất trở thành người mù!

Ngay khi bị Liên Trinh tóm lấy cổ áo, Thương Lục đã ngông cuồng giơ tay lên vô hiệu hóa sự kiềm chế của Liên Trinh.

Tuy hai người đều là bác sĩ, nhưng Thương Lục được có thêm sự huấn luyện từ gia tộc, cho nên Liên Trinh vốn không phải là đối thủ của anh ta.

Anh ta cười lạnh, nắm cổ tay Liên Trinh, đẩy anh ra. Chỉ một động tác đơn giản như vậy cũng khiến Liên Trinh va vào bàn thí nghiệm sau lưng.

Lưng rất đau nhưng tất cả đều không quan trọng.

“Thương Lục...”

Nhưng Liên Trinh còn chưa lên tiếng thì Tần Bách Duật đã bước từng bước từ ngoài cửa vào. Giọng nói trầm thấp cuốn theo cái lạnh thấu xương ập lên người Thương Lục.

Anh ta chợt nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn ra cửa. Vừa mới đối diện với tầm mắt của Tần Bách Duật, anh ta đã vô cùng sợ hãi quay mặt đi.

Hỏng rồi!

Tần Tứ đã nổi giận!

Thương Lục dời mắt đi, nhưng không cách nào ngó lơ ánh mắt uy hiếp của Tần Tứ được.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Mẹ kiếp, anh đã làm cái gì?”

Tần Bách Duật bước qua mảnh vỡ, tiếng đế giày ma sát nghe rất dễ sợ.

Đôi mắt Tần Bách Duật đỏ ngầu nhìn Thương Lục, vẻ hung ác không thể nào che giấu khiến Thương Lục cảm thấy ngột ngạt khó thở.

Từ rất lâu trước kia, anh ta đã biết Tần Tứ khó chơi rồi!

Nhưng lần này anh ta cũng không hối hận vì cách làm của mình.

“Anh đã làm gì với mắt của cô ấy?” Giọng nói lạnh lẽo không chút hơi ấm của Tần Bách Duật khiến cho các nhân viên nghiên cứu đứng hóng hớt xung quanh đột nhiên rùng mình.