Người Dấu Yêu Ơi

Chương 883



Chương 883SAO BÂY GIỜ ANH MỚI TỚI HẢ!
Mười hai giờ rưỡi khuya hôm đó, một mình Nghiên Thời Thất nằm trong phòng vô khuẩn.

Cậu Út không tới, anh Tư cũng không tới.

Cuối cùng, cô lại không có cơ hội ngắm nhìn đợt tuyết đầu mùa của Lệ Thành.

Hôm nay là ngày đầu năm, nhưng mở đầu năm mới của cô lại vô cùng “mới mẻ độc đáo”.

Đêm đó trời rất tối lại nhuộm thêm sương trắng, ngoài cửa sổ khuất bóng trăng, tuyết trắng phủ đầy trên đầu cành cây.

Nghiên Thời Thất không buồn ngủ. Cô mở mắt ra nhưng đối diện lại là bóng tối thăm thẳm.

Có lẽ từ đây trở đi, trắng đen sẽ không còn đan xen nữa.

Cô nghĩ, có lẽ mình cần phải tập làm quen với cách sinh hoạt của người mù mới được.

Vì vậy, cô ngồi dậy muốn bước xuống giường nhưng hai tay lại phủ lên bụng. Cục cưng à, con phải cố gắng lên, nếu như có ngã thì cũng đừng có khóc nha...

Cô thả hai chân từ mép giường xuống, thử mò mẫm dưới đất, nhưng cả buổi cũng không tìm thấy dép đâu.

Thôi vậy.

Cứ đi vài bước trước đã.

Nghiên Thời Thất giẫm chân trần lên mặt đất, cảm thấy hơi lạnh.

Sau đó, cô chậm rãi giơ hai tay lên sờ soạng phía trước mặt. Nhưng vừa làm như vậy thì cô chợt bật cười thành tiếng.

Cô thấy mình giống như nhân vật nữ chính trong phim truyền hình vậy, lúc không nhìn thấy sẽ vô thức dùng hai tay thay thế cho đôi mắt.

Có lẽ là do trước đây không nhìn thấy rõ mọi vật đã giúp cô có chuẩn bị tâm lý rồi. Cho nên lúc này không nhìn thấy đường, cô cũng không oán trời trách đất.

Đây là lựa chọn của chính mình, trừ làm quen với bóng tối thì cũng không còn cách nào khác cả.

Cô dựa vào trí nhớ nhích từng bước về phía trước, định tìm cửa ra. Nhưng vừa mới đi được hai bước thì cô đã va vào cuối giường, tuy không đau nhưng vẫn buộc cô phải dừng bước lại.

Vào ngay lúc này, tiếng cửa mở vang lên.

Tiếng bước chân quen thuộc pha lẫn mùi hương trên người anh dần tới gần, có người bế ngang cô lên, “Em đừng đi!”

Thật ra nãy giờ anh vẫn luôn ở đó.

Một đêm này, trời không trăng, sương lạnh có tuyết rơi, cô nằm trong phòng vô khuẩn còn anh vẫn luôn đứng ngoài cửa sổ.
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Khi nhìn thấy động tác của cô thì đôi mắt anh chợt bùng lên tia hung ác.

Thương Lục đáng chết!

“Sao bây giờ anh mới đến hả!” Nghiên Thời Thất vòng hai tay lên vai anh, xoa xoa bên chân mình, buồn bực tựa như oán trách nói.

Yết hầu lên xuống, anh nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của cô, cánh mũi hấp háy, “Xin lỗi em, anh đến muộn.”

Giọng anh rất khàn lại để lộ một chút kìm nén.

Nghiên Thời Thất mím môi, nâng tay thử dò tìm gương mặt anh, “Anh không cần nói xin lỗi. Em không trách anh, chỉ đùa anh chút thôi.”

Cô vẫn trầm tĩnh hiểu lòng người như vậy.

Rõ ràng không thấy đường nhưng chẳng phàn nàn một câu. Thậm chí trên mặt cũng không vương nét đau buồn.

Tần Bách Duật đặt cô xuống đầu giường rồi đứng thẳng người rũ mắt nhìn cô đang ôm lấy mình, vùi cả khuôn mặt ở trước ngực mình mà hỏi, “Anh phải đi sao?”

Câu nói này có hai nghĩa.

Phải rời khỏi phòng vô khuẩn, hay là phải rời khỏi Lệ Thành đi Parma?

Cô hỏi rất khéo, rốt cuộc cũng không dám nói ra nỗi sợ hãi trong lòng.

“Không đi.” Tần Bách Duật nắm lấy tóc cô rồi nhét cô vào lồng ngực ấm áp của mình.

Nghiên Thời Thất vùi trước ngực anh, “Có phải lúc chiều cậu Út đã cãi nhau với Thương Lục không?”

“Không sao, em không cần lo lắng.”

Nghiên Thời Thất ôm lấy vòng eo rắn rỏi của anh, sau đó ngẩng đầu áp mặt tới gần tìm kiếm cằm anh rồi hôn lên đó một cái, “Vừa rồi anh đã làm gì?”

“Hút thuốc.” Tần Bách Duật cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cô.

Nghiên Thời Thất ngửi thử rồi tinh nghịch nháy mắt trêu ghẹo, “Anh nói dối, làm gì có mùi thuốc chứ!”

Cô nói rồi cuốn lấy môi anh, muốn dùng hết thảy khả năng của mình cảm nhận sự tồn tại của anh, tựa như chỉ có làm như vậy thì cô mới có thể xua tan nỗi niềm hoang mang trong lòng.