Người Dấu Yêu Ơi

Chương 906



Chương 906ÔNG LÀ CÁI ĐỒ GIẢ BỊ ĐỤNG XE!
Xe chuyên dụng chậm rãi lăn bánh lên đường đi về phía trụ sở Tần thị.

Nghiên Thời Thất ngồi bên cửa sổ, ánh mắt yên bình lướt qua phố xá. Bất thình lình, xe chuyên dụng phanh gấp. Bởi vì xe dừng quá đột ngột, Nghiên Thời Thất ngả người về phía trước theo quán tính.

“Cô chủ!”

Tiểu Lâm sốt ruột muốn bảo vệ cô nên vô thức buột miệng tôn xưng danh phận của cô.

Sau khi xe dừng lại, mặt Tiểu Lâm trắng bệch, “Cô chủ, cô không sao chứ?”

Nghiên Thời Thất cẩn thận ôm bụng, quay qua liếc cô nàng, “Không sao. Mà sao tự nhiên em lại gọi chị là cô chủ hả?”

Tuy xe bị thắng gấp nhưng tay cô vẫn luôn đặt trên đùi, nên lúc đai an toàn siết bụng, cô lập tức kéo ra ngay, không có gì đáng ngại.

Tiểu Lâm choáng váng đến nỗi mặt mày trắng bệch, cũng vì vậy mà quên cả trả lời.

Quá sơ suất!

“Hình như có tai nạn xe ở đằng trước.” Tiểu Nguyên cũng rất sốt ruột. Cô đang lái xe yên ổn, tự nhiên đèn sau chiếc xe phía trước bất ngờ bật sáng.

Cô và đối phương vẫn luôn lái xe cách nhau một khoảng cách an toàn. Ban đầu thì không sao, ai ngờ đối phương lại dừng xe đột ngột, hại cô phải gồng mình đạp phanh xe gấp.

Tiểu Nguyên thầm nghĩ, nếu cô chủ mà xảy ra chuyện gì trong khi đi với cô và Tiểu Lâm, thì hai người các cô chết chắc luôn.

Nghiên Thời Thất bị thu hút bởi lời nói của Tiểu Nguyên nên không lấn cấn chuyện xưng hô nữa.

Cô nhìn ra ngoài cửa xe, “Vậy thì chạy tránh người ta đi.”

Lái xe gặp sự cố là chuyện không ai muốn, Nghiên Thời Thất cũng không mấy quan tâm.

Tiểu Nguyên dạ một tiếng rồi đánh tay lái rẽ trái, hòa vào dòng xe.

Lúc lướt qua chiếc xe gặp sự cố, thông qua cửa sổ, Nghiên Thời Thất thấy một người nằm ngửa trên mặt đất, gương mặt của người đó...

“Đợi đã!”

Nghiên Thời Thất kêu lên. Tiểu Nguyên lái xe chậm lại, “Có việc gì vậy ạ?”

“Dừng xe ở phía trước đi.”

Tuy khó hiểu nhưng Tiểu Nguyên vẫn vâng theo.

Xe dừng ở chỗ đỗ xe ngay cạnh giao lộ, hai người đồng loạt nhìn Nghiên Thời Thất.

Cô trầm ngâm một lát, đáy mắt hơi gợn sóng, “Tiểu Lâm, em xuống xe, tới đó hỗ trợ xử lí rồi đưa ông ta tới bệnh viện.”

“Dạ được.”

Cô không hiểu vì sao, nhưng cũng không hỏi nhiều. Sau khi xuống xe, cô vội vàng đóng cửa xe chuyên dụng lại.

Tiểu Nguyên quay đầu, “Có đợi cô ấy không ạ?”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Không cần đâu, tới Tần thị đi! Trở về, em đánh tiếng với Tiểu Lâm, chị sẽ trả lại tiền thuốc men cho em ấy.”

Tiểu Nguyên gật đầu rồi lái xe đi.

Giống như biến cố này cũng không có gì đặc biệt.

Nhưng trên đường đến Tần thị, Tiểu Nguyên cảm nhận rất rõ sự nặng nề trên mặt cô chủ.

Chỗ phát sinh tai nạn ngay đầu phố, đã có không ít người đến xem trò vui. Tài xế đang đứng trước xe chửi đổng.

“Mọi người nói xem chuyện này là như thế nào đây hả? Đời thuở có ai giả bị đụng xe như vậy chứ hả? Tôi đang lái xe yên lành, ông ta lại chạy ra ngã xuống ngay trước đầu xe tôi. Thời buổi xã hội pháp trị mà, có còn công đạo tồn tại hay không vậy!”

“Ê, ông đứng dậy mau, tôi có camera trong xe nhá. Ông mà không đứng dậy, tôi sẽ báo cảnh sát. Ông là cái đồ giả vờ bị xe đâm, lừa đảo tống tiền!”

Người nằm dưới mặt đường lạnh như băng vẫn nhắm nghiền hai mắt, không nhúc nhích động đậy.

Tiểu Lâm chen vào nhóm người, vừa nhìn đã thấy gương mặt trắng bệch của người nọ.

Ông ta là... Nghiên Quân!

***

Nghiên Thời Thất đến trụ sở Tần thị thì bước lên bậc tam cấp, đi tới cửa xoay.

Cô đeo kính râm và cúi đầu, đi đến gần cửa thì bị người ta đụng vào bả vai.

Hồ sơ trong tay đối phương rơi xuống đất, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi, nói năng không chút lễ phép, “Cô không biết nhìn đường hả?”

Mặt Nghiên Thời Thất bị che kín bởi kín râm và khẩu trang, cô chậm rãi ngẩng lên thì thấy một gương mặt không tính quen thuộc lại chẳng mấy xa lạ, là Trang Yên.