Chương 926ÔN TRANH BỊ NHỐT Trong phòng bếp, cơm nước còn đặt trong quầy giữ ấm.
Món ăn dễ tiêu, đều là chị Lâm chuẩn bị cho cô.
Nghiên Thời Thất ngồi ở trước bàn, nhìn bát canh dinh dưỡng, ăn hai ngụm rồi để thìa xuống.
Tần Bách Duật ngồi đối diện với cô, nhìn chằm chằm động tác của cô, “Em không đói bụng hả?”
Cô uể oải gật đầu, liếm môi, “Hơi muốn ăn chua.”
Nghiên Thời Thất cũng không biết đây là tật xấu gì nữa, cứ đột nhiên xuất hiện vậy thôi.
Có lẽ cảm thấy mình hơi làm ra vẻ, cô lại bắt đầu cầm thìa lên ăn canh, “Không sao đâu, chỉ là có chút buồn nôn, em ăn một ít áp xuống là được rồi.”
Cô tự an ủi mình, buộc mình ăn nửa bát cháo, rồi gắp thêm vài đũa rau chân vịt, nhai kĩ nuốt chậm.
Một bữa cơm, cô ăn bao lâu, anh nhìn cô bấy lâu.
Ánh mắt trời dần ngả về phía Tây, Nghiên Thời Thất ăn xong liền lôi kéo Tần Bách Duật đi ra phòng khách.
Anh ngồi vững một bên, cô nghiêng người dựa trước ngực anh, gối đầu lên vai anh, thuận tiện đắp chăn mỏng lên người mình.
“Sao anh không nói gì?”
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ, màu ráng chiều len vào cửa sổ, sáng chói mắt.
Nghiên Thời Thất khép hờ mắt, móng tay như có như không vuốt ve chăn.
Tần Bách Duật vòng tay quanh cô, kê cằm lên đỉnh đầu cô, “Em muốn nghe cái gì?”
Nghiên Thời Thất mệt mỏi cọ cọ vai anh, “Sau khi chúng ta rời khỏi buổi họp báo, phóng viên có hỏi tới hay không?”
“Có hỏi. Lục Y Huyền lấy cớ viêm dạ dày, giúp em đáp lời bọn họ.”
Nghe vậy, ánh mắt Nghiên Thời Thất sáng bừng lên, “Cô ấy thật thông minh! Hôm nay cô ấy còn có lòng tới nhà vệ sinh giúp em nữa kìa. Khi ấy em còn thấy cô ấy đóng cửa nhà vệ sinh lại, chắc là sợ có người khác đi vào.”
Cô lẩm bẩm, trò chuyện không được bao lâu, thì có lẽ còn chưa lấy lại sức, ngoẹo đầu ngủ thiếp đi trong lòng anh.
***
Mười phút sau, Ôn Tranh tới gõ cửa.
Lúc Tần Bách Duật mở cửa, anh thấy vẻ mặt của cô không được tốt lắm, cùng với Lôi Duệ Tu cả người lạnh lẽo đi theo phía sau.
Ôn Tranh ăn mặc dày cộm, áo len cổ cao và áo lông màu đen rất dày che kín mít cả người.
Cô đứng ở cửa, hơi né người qua một bên, “Anh có việc thì đi đi. Tôi ở đây trông Tiểu Thất.”
Vài phút trước, Lôi Duệ Tu nhận được điện thoại của Tần Bách Duật.
Anh nói anh có việc phải ra ngoài, bảo Ôn Tranh tới chăm sóc Tiểu Thất.
Sau khi Ôn Tranh biết, đã hỏi thêm một câu, mới biết sáng nay Tiểu Thất đi dự sự kiện, bị nôn nghén rất nghiêm trọng.
Ôn Tranh vừa tức giận vừa sốt ruột, hận không thể lập tức chạy tới ngay.
Hai ngày qua cô bị Lôi Duệ Tu nhốt trong nhà.
Anh chẳng những giật điện thoại của cô, mà thậm chí còn cắt hết tất cả phương thức liên lạc với bên ngoài của cô.
Cô tức giận, mắng chửi, thậm chí không tiếc đánh anh, đều không làm được gì cả.
Cô đánh không lại Lôi Duệ Tu, mỗi lần đều bị anh ném lên giường. Suốt cả hai ngày qua, cô cảm thấy chân mình sắp đứt luôn rồi.
Cái đồ Lôi Duệ Tu phát điên!
Lúc này, Ôn Tranh căng mặt lạnh, vô thức kéo khóa cổ áo, giục: “Cậu đi mau đi, hôm nay tôi ở đây với Tiểu Thất, không đi đâu hết.”
“Cảm ơn.”
Tần Bách Duật gật đầu với cô, rồi bước nhanh ra cửa.
Lúc đi ngang qua Lôi Duệ Tu, anh nheo mắt lại, ánh mắt hai người giao nhau, ẩn chứa ý sâu xa. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn! Lôi Duệ Tu ngẫm nghĩ rồi đảo bước đi theo anh. Ngay sau đó, cửa lớn bị Ôn Tranh đóng sầm lại.