Người Dấu Yêu Ơi

Chương 929



Chương 929KHÚC CA CỦA BĂNG VÀ LỬA
Trong phòng bếp, Ôn Tranh ném khăn giấy chứa mảnh vỡ vào trong thùng rác. Khoảnh khắc mảnh vỡ rời khỏi tay, lòng bàn tay cô nhói lên.

Cô xòe bàn tay ra thì thấy một vết cắt, máu túa ra.

Cô lạnh nhạt nhếch môi, dùng ngón cái lau vết máu. Lúc ngước mắt lên, cô thấy bóng ngược của mình trên cửa sổ thủy tinh.

Ánh đèn mông lung viền quanh mặt cô, cô tâm sự nặng nề nhìn lên, rồi lại cười tự giễu.

Thật sự không thể kéo dài được nữa rồi.

***

Ngoài cửa biệt thự, Lôi Duệ Tu và Tần Bách Duật đứng trước sân hút thuốc.

Mặt mày Lôi Duệ Tu vương đầy buồn phiền, ngay cả động tác hút thuốc cũng có vẻ rất sốt ruột.

“Nhà họ Lôi tạo áp lực cho anh hả?” Tần Bách Duật gảy rơi tàn thuốc. Lúc nhả khói ra, anh đảo mắt nhìn sang Lôi Duệ Tu.

Nghe vậy, Lôi Duệ Tu giễu cợt: “Đâu chỉ là tạo áp lực. Hiện giờ, bọn họ đã đưa vị hôn thê mà bọn họ chọn vào nhà rồi, mẹ nó chứ chỉ chờ tôi về là ‘sủng hạnh’ thôi đấy!”

Lôi Duệ Tu cảm thấy lời mình vừa nói thật đáng buồn, nhưng nó lại là sự thật.

Tần Bách Duật nheo mắt, “Ôn Tranh biết rồi hả?”

“Ừ.” Lôi Duệ Tu cười khổ gật đầu, “Không chỉ biết thôi đâu, họ đã tra đến cô ấy rồi. Hai ngày trước, thân tín của tôi ở nhà họ Lôi nói cho tôi biết, cái cô hôn thê kia đã gọi điện thoại cho Ôn Tranh. Không biết bọn họ nói gì mà tâm trạng sau đó của Ôn Tranh không ổn lắm. Vừa lúc, hôm nay tôi cũng nói với cậu một tiếng, có lẽ tôi phải trở về Nam Hải một chuyến.”

Chính là vì nguyên nhân này, nên anh mới tịch thu điện thoại của Ôn Tranh, đồng thời cắt đứt tất cả liên hệ giữa cô và bên ngoài.

Lôi Duệ Tu thật sự lo lắng, nếu nhà họ Lôi xuống tay với Ôn Tranh, thì đây tuyệt đối là một chuyện khó mà đề phòng được.

Tần Bách Duật và Lôi Duệ Tu nhìn nhau, ánh mắt của Tần Bách Duật sâu thẳm thâm trầm, “Cậu định làm gì? Nếu nhà họ Lôi đã tự chọn vị hôn thê cho cậu, thì đủ để chứng minh, cô ta đã thông qua tất cả các khảo nghiệm.”

“Thì sao chứ? Cô ta không thông qua được khảo nghiệm của tôi thì cô ta vẫn chẳng là cái cóc khô gì cả.”

Giọng điệu Lôi Duệ Tu chợt trở nên kiêu ngạo. Người phụ nữ mà anh muốn, vĩnh viễn phải là Ôn Tranh.

Tần Bách Duật không nói nhiều về việc nhà của Lôi Duệ Tu. Sau khi hai người hút thuốc xong, Lôi Duệ Tu hỏi anh: “Cậu bảo tôi đi ra giúp cái gì?”

“Trong cốp xe.”

Lôi Duệ Tu đi theo anh tới gara, tận mắt nhìn thấy cả một cốp xe đều là trái cây tươi và mứt trái cây. Anh thuận tay cầm lấy một hộp, lắc lắc đoán thử cân nặng, “Có phải cậu dọn sạch siêu thị luôn không?”

“Nếu cô ấy thích ăn, thì tôi sẽ làm vậy.” Nguồn : we btruy en onlin ez.com

Lôi Duệ Tu: “...” Là do anh hỏi thừa rồi!

***

Tối hôm đó, Ôn Tranh không hề đi đâu. Sau khi ăn tối xong, cô nói muốn nghỉ ngơi, rồi đi thẳng lên phòng ngủ, mãi vẫn chẳng thấy ra ngoài.

Lôi Duệ Tu ngồi trong phòng khách trò chuyện với Tần Bách Duật. Còn Nghiên Thời Thất thì ngồi nghịch một đống hộp mứt trái cây đủ màu sắc trên bàn.

Cô bỏ một viên xí muội vào trong miệng, vị chua chua ngọt ngọt lan tràn trong cổ họng, khiến cô dễ chịu nheo mắt lại.

“Anh mua nhiều quá. Em cũng không biết nên ăn loại nào trước nữa.” Nghiên Thời Thất vừa nói vừa lật xem hạn sử dụng của mứt trái cây.

Tần Bách Duật bắt tréo chân dựa vào ghế xô pha, thấy vẻ mặt thỏa mãn của cô thì cười nói: “Ăn loại em thích nhất là được.”

“Xí muội ngon lắm, anh nếm thử xem!” Nghiên Thời Thất cười tủm tỉm cầm một viên xí muội đưa lên bên môi Tần Bách Duật.

Lôi Duệ Tu ngồi đối diện, yết hầu trượt lên xuống. Không muốn bị người ta ân ái ngược nữa, anh lướt mắt nhìn lên lầu hai, nói: “Tôi lên tầng xem cô ấy.”

Dứt lời, anh đứng dậy đi thẳng lên tầng.

Ngồi trong phòng khách, nhìn hai người họ anh anh em em dính vào nhau, mẹ nó thật là chói mắt!

Nghĩ lại anh và Ôn Tranh, đúng là khúc ca giữa Băng và Lửa.

Dù anh có nhiệt tình nóng bỏng hơn nữa, cũng hòa tan không nổi trái tim cứng rắn lạnh băng của cô.