“Đăng kí kết hôn cũng được, kết hôn cũng được. Con vẫn còn trẻ, lại là nhân vật của công chúng, ba muốn con đồng ý với ba, tạm thời không tiết lộ chuyện con đã kết hôn ra ngoài. Đợi thời cơ chín muồi thì công bố, được không con?”
Giọng điệu tận tình khuyên bảo của ba Nghiên và điều kiện mà ông nói quả thật đã làm Nghiên Thời Thất vô cùng kinh ngạc.
Dù cô từng cân nhắc rất nhiều nhân tố, cũng nghĩ đến những cách tương tự nhưng điều kiện ông Nghiên đề ra vẫn làm cô nảy sinh nghi ngờ.
Nghiên Thời Thất không nói ra câu này ra, ngay chính bản thân cô cũng rất bàng hoàng, rốt cuộc thì việc đăng kí kết hôn này có đúng hay không.
Ba Nghiên trông thấy gương mặt tràn ngập ngờ vực của cô thì cười rất hiền từ và vui vẻ, “Không phải ý của Bách Duật đâu, đây là điều kiện duy nhất để ba cho các con đăng kí kết hôn trước.
Con gái, dù mẹ con có nói gì và làm gì thì con vẫn luôn là cô con gái ba thương yêu từ nhỏ đến lớn. Tuy phải gả con đi nhưng trong lòng ba cũng rất lưu luyến.
Bách Duật là một người đàn ông tốt, nhưng dòng họ nhà họ Tần quá cao, quá sâu, ba thật sự lo lắng con sẽ phải chịu uất ức ở nhà họ. Trước tiên không công bố chuyện đăng kí, ít nhất... nếu như tương lai có xảy ra biến cố gì thì con vẫn còn có đường lui.”
Hóa ra là như vậy!
Ánh mắt buồn bã của Nghiên Thời Thất và ông Nghiên giao nhau. Trong đôi mắt già nua, trầm lặng của ông ngập tràn thương yêu và luyến tiếc.
Thật ra trong sâu thẳm trái tim cô, cô cũng không muốn quan hệ giữa mình và bà Liên làm ảnh hưởng đến Tần Bách Duật.
Một người đàn ông cao quý như anh, không nên tư lự vì chuyện gia đình nhà cô.
Hàng lông mày đang cau lại của anh dần dãn ra, anh nhẹ nhàng chạm tay lên má Nghiên Thời Thất, nâng cằm cô, bắt cô phải ngước mắt lên. Anh thương yêu hôn lên đôi mắt sưng đỏ vì khóc của cô, cảm giác mát lạnh nhàn nhạt dường như có thể xua tan hơi nóng từ viền mắt.
Sau đó, Nghiên Thời Thất nghe thấy anh nói: “Sau khi đăng kí kết hôn, sao anh có thể để bà Tần của anh ở nhà người khác?” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com Ngạc nhiên qua đi, Nghiên Thời Thất đỏ mặt, cụp mắt xuống.
Rèm mi cô hơi run, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng cong lên. Câu “Bà Tần của anh” đâm xuyên vào linh hồn cô, như dòng suối trong xóa tan tất cả tủi hờn.
Hai mươi phút sau, tại Cục Dân chính Lệ Thành.