Người Dấu Yêu Ơi

Chương 254



KHÔNG THUA KÉM ĐẤNG MÀY RÂU!
Mười giờ sáng, quay chụp thử phục trang.

Người đầu tiên chụp thử là Lâm Mặc Nhi.

Cô ta mặc một bộ cung trang quý giá lộng lẫy, đứng trước máy quay không cần nói bất cứ câu gì cũng có thể bày ra dáng vẻ đoan trang của nữ chính một cách hoàn mĩ.

Dựa theo động tác chỉ đạo mà đoàn phim yêu cầu, Lâm Mặc Nhi đều có thể phối hợp hoàn hảo, bày ra động tác thử trang phục một cách hiệu quả. Mà thợ chụp ảnh cũng rất khéo léo bắt được từng cử chỉ, thần thái của cô ta.

Quá trình chụp ảnh rất thuận lợi.

Nửa tiếng sau, Lâm Mặc Nhi chụp xong cả ba bộ trang phục.

Trong phòng chụp ảnh tạm thời, đạo diễn Lưu ngồi cùng phó đạo diễn và một đám nhân viên công tác sau màn hình máy tính. Nhìn trình tự chụp ảnh trong tay, Hàn Trạm đứng bên cạnh nhắc nhở, “Đạo diễn Lưu, tiếp theo đến phiên Nghiên Thời Thất.”

Đạo diễn Lưu gật đầu, “Ừ, để cô ấy ra đây đi.”

Cho tới lúc này, vẫn chưa ai từng thấy trang phục của Nghiên Thời Thất.

Ngay cả Lâm Mặc Nhi, sau khi chụp xong cũng không vội vàng rời đi mà đứng ở phía rìa khu vực chụp ảnh, hai tay khoanh trước ngực chờ Nghiên Thời Thất lên sân khấu.

Cô ta cũng muốn biết, Nghiên Thời Thất trang điểm cổ trang sẽ trở thành cái dạng gì.

Lúc này, từ sau phông sân khấu truyền tới tiếng bước chân khe khẽ.

Toàn bộ nhân viên công tác ở đây đều theo tiếng nhìn qua.

Đập vào mắt trước tiên là một đôi giày cưỡi ngựa cổ đại, cạnh sườn giày vạt áo choàng tím nhẹ bay. Tiếp tục hướng lên phía trên là bộ trang phục cưỡi ngựa màu tím bó thân tinh xảo, bên hông còn buộc một chiếc túi thơm. Bóng người lướt gió tiến tới khiến cho áo choàng phía sau bay phấp phới một cách tự nhiên.

Bộ thứ nhất của Nghiên Thời Thất là trang phục cưỡi ngựa anh tuấn mà nữ phụ sẽ mặc lúc đi săn với nam chính ở khu vực săn bắn. Mái tóc suôn dài buộc thành đuôi ngựa trên đỉnh đầu có kẹp thêm ngọc quan.

Một bộ trang phục như vậy hòa quyện giữa mạnh mẽ và mềm mại, là phụ nữ cũng có thể hiên ngang oai hùng, cũng có thể không kém cạnh đấng trượng phu.

Lưu Khánh nhìn trang phục của cô, lại cúi đầu nhìn miêu tả trên kịch bản, nhìn lên nhìn xuống, trong mắt liền lan tràn sự phấn khởi và kinh ngạc.

Nữ phụ trong kịch bản chính là một người phụ nữ phóng khoáng như vậy.

Vốn là thanh mai trúc mã của nam chính, từ nhỏ cô đã nhận được sự giáo dục lễ nghi của hoàng gia, vừa có thể dịu dàng động lòng người, lại có thể hào hiệp không giống người thường.

Hiện trường không một ai lên tiếng.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Nghiên Thời Thất.

Nếu làm nhãn dán cho cụm từ “Không thua kém đấng trượng phu” thì nhất định phải là dáng vẻ này của Nghiên Thời Thất.

“Nhiếp ảnh gia, chỉ đạo động tác đi, chuẩn bị chụp ảnh!”

Lưu Khánh vất vả lắm mới đè nén lại cảm xúc dâng trào nơi đáy lòng, sau đó mới chỉ đạo nhân viên công tác.

Chụp ảnh rất thuận lợi. Có lẽ là hóa trang của Nghiên Thời Thất đẹp đẽ đến độ khiến người kinh sợ, cho nên thời gian nhiếp ảnh gia chụp cô nhiều gấp đôi thời gian chụp Lâm Mặc Nhi. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Ngay cả số lượng ảnh chụp cũng nhiều hơn mấy trăm tấm.

Cô mất một giờ mới chụp xong ba bộ trang phục.

Trong thời gian này, Lâm Mặc Nhi vẫn mặc trang phục cổ trang lộng lẫy nhưng sắc mặt lại đen như mực.

Còn chưa bắt đầu quay phim mà Nghiên Thời Thất đã cướp đi ánh mắt của mọi người, vậy sau này lúc quay phim còn có chỗ cho cô ta sống sao?

Lâm Mặc Nhi là ảnh hậu Berlin, trải qua đủ loại thăng trầm trong giới này, không mấy người có thể chịu đựng được nỗi nhục nhã khi là diễn viên chính mà lại không so được với diễn viên phụ.

***

Bộ trang phục cuối cùng của Nghiên Thời Thất là một bộ cổ trang màu vàng nhạt, sau khi chụp xong, cô liền ôm đuôi váy về phòng thay trang phục.

Còn có vài nam diễn viên chưa chụp thử trang phục, thời gian rất gấp nên việc sắp xếp cho cô diễn thử cũng chỉ có thể tạm thời gác lại.

Cô thay lại quần áo của mình, giao trang phục cho nhân viên đoàn phim xong liền rời khỏi phòng thay đồ. Vừa ngước mắt lên cô liền nhìn thấy Thành Nghiệp Nam đứng dựa vào lan can đối diện, sắc mặt âm u...