Người Dấu Yêu Ơi

Chương 310



SAU NÀY EM CÓ THỂ ĐẾN THĂM ĐOÀN PHIM KHÔNG?
Tối hôm đó, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật ngồi máy bay tư nhân trở về Đế Kinh.

Vợ chồng nhà họ Lãnh và Ôn Tri Diên cũng đi cùng.

Máy bay ban ngày được điều động khẩn cấp từ nhà họ Lãnh đã chấp hành nhiệm vụ bay khác vào buổi chiều, vậy nên họ phải dùng máy bay tư nhân của nhà họ Tần.

Lãnh Dịch Diêm muốn đi xe về Đế Kinh với các anh em, Lãnh Dịch Trì cũng không ngăn cản.

Ôn Tri Diên muốn theo anh ta, nhưng lại bị Tần Bác Noãn nghiêm khắc từ chối.

Việc đầu tiên khi trở về Đế Kinh chính là an toàn đưa Ôn Tri Diên về nhà họ Ôn.

Cô không muốn lo lắng hoảng sợ thêm vì cô gái này nữa.

Cùng lúc đó, vợ chồng họ cũng cân nhắc xem có nên sắp xếp Lãnh Dịch Diêm ra nước ngoài một thời gian hay không.

Dù sao Ôn Tri Diên cũng quá cố chấp, chỉ cần Tiểu Diêm còn ở trong nước, cô ta sẽ nghĩ đủ cách để đeo bám cậu ta. Nói thật, bọn họ cũng rất đau đầu.

Bình thường, cô ta là người rụt rè, nhưng trước mặt Lãnh Dịch Diêm lại ngang bướng như đứa trẻ không được ăn kẹo.

Sau khi máy bay hạ cánh thì đã hơn tám giờ.

Lúc chia tay, Ôn Tri Diên đứng trước mặt Nghiên Thời Thất, mỉm cười rạng rỡ, “Chị Tư, em nghe nói gần đây chị đang quay phim, sau này nếu rảnh rỗi, em có thể đến thăm đoàn phim được không?”

Nghiên Thời Thất nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô ta, khẽ nhếch môi, lạnh nhạt đáp: “Nếu cô thích thì cứ đến thoải mái.”

Dường như Ôn Tri Diên rất vui, mất đi một phần hèn mọn nhút nhát khi ở trước mặt Lãnh Dịch Diêm, vỗ tay, “Cảm ơn chị Tư, em nhất định sẽ đến.”

“Được rồi, Diên Diên à, xe đã tới, anh chị đưa em về nhà trước nhé. Nếu muốn thăm đoàn thì sau này chị dâu đi cùng em.”

Tần Bách Noãn chạy tới chạy lui suốt một ngày, lúc này vô cùng mệt mỏi.

Đứng trên sân đỗ máy bay, nhìn dáng vẻ ngây thơ ngoan ngoãn của Ôn Tri Diên, đột nhiên cảm thấy rất nản lòng.

Rốt cuộc đứa bé này suy nghĩ điều gì, đúng là không biết quan sát sắc mặt của người khác.

Mỗi người ở đây đều đã trải qua một ngày kinh hoàng, hận không thể nhanh chóng đưa củ khoai lang bỏng tay như cô ta đi, nhưng dường như cô ta không hề biết ý.

Tần Bách Noãn lặng lẽ thở dài. Nếu không phải Lãnh Dịch Trì luôn ôm cô thì bây giờ cô đã ngã lăn ra ngủ ngay tại chỗ rồi.

Ôn Tri Diên và vợ chồng họ Lãnh lên xe, Nghiên Thời Thất nhìn đèn đuôi xe dần dần biến mất trong màn đêm thì cụp mắt xuống, trong đôi mắt tràn ngập ánh sáng lạnh lùng khó hiểu.

Rốt cuộc đối phương diễn giỏi hay bản thân mình đã phỏng đoán quá mức về tính cách của cô ta?

Tần Bách Duật đưa cô lên xe chuyên dụng do Mục Nghi lái. Lúc ngồi xuống, anh để cô dựa vào vai mình, “Ngoan, em đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi một lát đi.”

Giọng nói trầm ấm mang theo sự dịu dàng say lòng người. Theo tiếng khởi động xe, Nghiên Thời Thất tạm gác lại tâm trạng căng thẳng và nỗi lo chồng chất. Ánh đèn tối tăm của cảnh đêm Đế Kinh lướt nhanh ngoài cửa sổ, cô rúc sâu trong lòng anh, rơi vào mộng đẹp.

Mục Nghi không nhìn thấy bóng dáng của Lăng Tử Hoan lúc bọn họ xuống máy bay, âm thầm suy nghĩ, cậu Tư ra mặt cũng không thể mang cô nhóc về, có lẽ sau này anh ta cũng không gặp được nữa rồi.

*** Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Sau ngày hôm nay, Nghiên Thời Thất tiếp tục tập trung vào quá trình quay phim bận rộn.

Dù đôi khi cô vẫn nhớ tới chuyện của bà Liên và Ôn Tri Diên nhưng công việc chưa kết thúc, cô không có quá nhiều thời gian rảnh để đoán già đoán non.

Ôn Tri Diên ban đầu lớn tiếng muốn tới thăm đoàn cũng chưa từng xuất hiện.

Khoảng một tuần nữa trôi qua, phần diễn của cô ở cố đô Đế Kinh tạm thời kết thúc.

Chỉ còn Tề Nguyên Xuyên và Lâm Mặc Nhi vẫn còn cảnh quay chưa hoàn thành nên cô cũng tạm thời được nghỉ ngơi mấy ngày.

Như Lưu Khánh đã nói lúc trước, sau khi phần diễn ở Đế Kinh kết thúc, tiếp theo vẫn cần đổi địa điểm quay. Có mấy phần phải lấy cảnh, cần nhân vật chính và phụ đi cùng nhau.